Chắc chắn là của một người chủ nhân vô lương tâm nào đó. Người này thấy ở bên trong tiểu khu không có ai quản lý cho nên mới thả rông cho chạy dại như vậy.
- Gâu gâu!
Con chó to này càng ngày sủa càng mạnh, đồng thời nó còn định lao lên muốn cắn Dương Gian.
Trên mặt Dương Gian hơi trầm tư một chút rồi hắn đột nhiên dừng lại. Có vẻ như hắn đang hiểu ra vấn đề rồi.
Một bát máu... Chó?
Đúng thế, hắn đâu cần nhất thiết phải chạy ra chợ thì mới mua được máu đâu.
Dương Gian đột nhiên quay đầu lại nhìn chằm chằm vào con chó kia, hai ánh mắt của hắn sáng rực.
Vốn dĩ con chó to kia còn đang nhe răng trợn mắt, làm một bộ dạng hung thần ác sát. Nhưng lúc này có vẻ nó đang ngửi thấy mùi vị nguy hiểm đâu đó liền kêu ô ô mấy tiếng rồi quay đầu chạy thẳng ro.
Một lát sau... Dương Gian bưng một bát máu chó, cười tủm tỉm đi vào bên trong căn phòng thứ hai kia.
Hắn vừa mới bước vào bên trong có một lúc, tủ quỷ xuất hiện động tĩnh.
Đúng lúc này cánh cửa của chiếc tủ quỷ đột nhiên không gió mà lay, nó đột nhiên mở ra.
- Hả?
Mí mắt của Dương Gian hơi máy động, sắc mặt thay đổi.
Vốn dĩ hắn vẫn cho rắng cánh cửa kia của chiếc tủ quỷ này sẽ mở không được, cho nên mới không dám mở loạn, nhưng không nghĩ ra được nó lại có thể mở cánh cửa kia ra.
Dương Gian ngay lập tức tỏ ra cực kỳ quan sát, sau một hồi quan sát hắn lại phát hiện ra cánh cửa này đã mở ra một hồi lâu rồi mà chẳng có bất cứ chuyện gì xả ra cả, cũng không có nguy hiểm. Lúc này hắn mới nghĩ đến một chuyện cực kỳ quan trọng.
"Chẳng lẽ hành động này của cái tủ quỷ này có nghĩa là muốn mình bỏ bát máu vào đó?"
Nghĩ là làm, Dương Gian lập tức đưa bát máu vào bên trong cánh cửa của tủ quỷ một cách cực kỳ cẩn thận, giống với khi đưa tờ giấy lần đầu tiên vậy.
Hắn dùng tay cầm lấy một đầu của cái bát, còn đầu kia bắt đầu đưa vào bên trong bóng tối, quá trình này diễn ra cực kỳ chậm chạp, thậm chí Dương Gian còn đã chuẩn bị sẵn tinh thần để rút tay ra bất cứ khi nào rồi.
Ngay khi chiếc bát vừa chui vào bên trong được một phần ba, Dương Gian đột nhiên cảm giác được có thứ gì đó nắm chặt lấy mép bên kia của chiếc bát.
Sắc mặt hắn hơi thay đổi một chút, sau đó nhanh chóng thu tay về.
Còn hơn phân nữa cái bát vẫn treo lơ lửng ở trên không trung, sau đó nó chậm rãi thụt vào bên trong cái tủ quỷ và biến mất khỏi tầm mắt của hắn.
"Két!"
Cánh cửa của chiếc tủ cũ kỹ lập tức vang lên tiếng cót két.
Ngay lập tức cánh cửa phía trên được đóng lại.
Sau đó, cánh cửa của tủ quỷ ở phía dưới lại mở ra.
Dương Gian thấy được mọi thứ ở bên trong cánh cửa của phần bên dưới chiếc tủ quỷ. Tất cả đều bình thường, giống như là một cái tủ bình thường vậy. Ba phía đều là ván gỗ, bên trên những mặt gỗ này là những vết sơn loang lổ. Bên trong nó cũng không phải là bị bóng tối bao phủ như phần trên, không có bất cứ thứ quỷ dị nào tồn tại. Nó không hề giống với phần bên trên, tạo thành sự tương phản cực lớn giữa hai phần.
Nhưng điều khiến cho hắn cảm thấy bất an là phía dưới của cái tủ, đằng sau cánh cửa kia là một bát cơm chiên trứng. Thậm chí bát cơm chiên trứng này còn đang bốc khói nghi ngút, tỏa ra một mùi cực kỳ thơm.
Một lần nữa Dương Gian lại lâm vào bên trong sự suy tư.
"Bát cơm chiên trứng này xuất hiện như thế nào vậy?"
Một cái tủ quỷ đã có niên đại hơn 100 năm tuổi, một bát máu chó đổi lấy một bát cơm chiên trứng.
Đơn giản đến mức không thể tưởng tượng được.
Dương Gian lấy chén cơm chiên trứng này ra. Hắn muốn kiểm tra xem thứ này có phải là thật hay không. Nhưng sau đó hắn lại đột nhiên phát hiện ra, ở phía dưới bát cơm chiên trứng kia có thêm một tờ giấy.
Bên trên tờ giấy là một hàng chữ xiêu vẹo màu đen: "Mang chiếc tủ này ra bên ngoài giúp ta."