Khủng Bố Sống Lại

Chương 551: Một Bát Máu




Hơn nữa, nếu hiện tại Triệu Lỗi đã là một con quỷ, vậy cái tủ quỷ này làm cách gì để mang một con quỷ đang hoạt động ở bên ngoài và đưa nó đến trước mặt của hắn?

Đây cũng là vấn đề thứ hai.

Bởi vì theo suy nghĩ của Dương Gian, tủ quỷ này lại không đạt được bất cứ yếu tố nào cho thấy nó có thể hoàn thành giao dịch.

Sau khi suy đi tính lại một lượt, thì Dương Gian mới cho ra một đáp án. Đó chính là:

"Phải tiến hành thêm một lần giao dịch nữa để thử nghiệm."

Đương nhiên loại giao dịch thử nghiệm này sẽ không phải là dùng con mắt quỷ của hắn để giao dịch.

Mà hắn quyết định đổi qua một vấn đề khác để thử xem nội dung vụ giao dịch có thay đổi theo từng vụ giao dịch hay không. Nếu như thay đổi, vậy điều kiện sau khi được thay đổi kia có nằm ở trong giới hạn chịu đựng của bản thân chăng.

Chỉ cần điều kiện trao đổi nằm ở bên trong phạm vi mà Dương Gian chấp nhận được. Như vậy hắn có thể bắt đầu giao dịch thử với thứ này một lần.

Sau khi suy nghĩ một lát.

Dương Gian lại viết tiếp một yêu cầu cực kỳ đơn giản: "Tao cần một bát cơm chiên trứng, mày có thể giúp tao không?"

Sau khi nhét tờ giấy kia đi vào bên trong, vẫn chưa đến 10 giây thời gian thì nó đã trả lời lại. Vẫn là một hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo màu đen xuất hiện ở phía dưới câu hỏi.

"Cho ta một bát máu, ta cho ngươi cơm chiên trứng."

Một bát máu?

Dương Gian lại tiếp tục rơi vào trầm tư.

"Quả nhiên, việc thay đổi điều kiện sẽ khiến yêu cầu cũng thay đổi theo. Mình đưa ra yêu cầu đơn giản nhất và thứ này vẫn trả lời lại như cũ... Tuy nhiên hiện tại mình có nên làm theo yêu cầu của nó không?"

Nếu hắn muốn thăm dò ra bí mật của cái tủ quỷ này. Hắn nhất định phải tiến hành giao dịch với nó một lần. Nếu không hắn sẽ phải bỏ qua và không tiếp tục tìm tòi tin tức có liên quan đến cái thứ quỷ dị này nữa.

Thế nhưng hắn lại không cam tâm khi từ bỏ nó.

Bởi vì Dương Gian có một cảm giác mơ hồ rằng thứ này đang ẩn chứa một giá trị nào đó cực kỳ kinh người. Hơn nữa loại giá trị này lại còn lớn hơn rất nhiều so với tấm gương quỷ.

"Hẳn là nên thử giao dịch với nó một lần đi. Hiện tại mình đã bước trên con đường của ngự quỷ nhân rồi, Không còn cách nào để quay đầu lại nữa. Bây giờ, một là mình kiên trì bước về phía trước, có lẽ sẽ chạm đến đích hoặc mình sẽ chết ở giữa con đường của ngự quỷ nhân này mà thôi. Vì thế mình phải tận dụng hết mọi khả năng... để nắm giữ được càng nhiều bí mật càng tốt. Bất cứ thứ gì mà nó có thể cho mình sự trợ giúp, mình đều cần phải tiếp cận và tìm hiểu nó, giống như tấm da màu nâu vậy."

Nếu không có tấm da màu nâu, chắc chắn là Dương Gian đã chết ở trong trường Thất Trung từ khi vừa mới gia nhập vào hàng ngũ ngự quỷ nhân chứ đừng nói gì đến chuyện linh dị ở thôn Hoàng Cương sau đó.

Tròng mắt Dương Gian hơi híp. Hắn đọc đi đọc lại kỹ yêu cầu và suy nghĩ nó cho thật chín chắn. Hắn phát hiện ra một số cái gọi là cạm bẫy trong câu trả lời này.

"Có vẻ như bên trong nội dung của lần giao dịch này đang tồn tại một cái cạm bẫy cực kỳ lớn. Nó chỉ bảo là "ta cần một bát máu" chứ không hề bảo là nó cần máu của mình, thậm chí nó cũng không chỉ định số máu này phải là máu người."

Nếu là một người bình thường, sau khi đọc được yêu cấu này, chắc chắn sẽ cắn răng cắt cổ tay để lấy một bát máu cho nó, một khi làm như thế người kia sẽ bị lọt vào cạm bẫy của nó.

"Tìm một bát máu heo, máu gà gì đó thử xem sao. Có vẻ như làm như thế sẽ không gặp phải nguy hiểm gì đâu."

Nghĩ đến đây, Dương Gian lập tức rời khỏi căn phòng thứ hai. Hắn quyết định bản thân sẽ liều mình làm thử thí nghiệm này xem sao.

Hắn tin chắc rằng nếu hiện tại nguời đứng ở đây là Vương Tiểu Minh, hắn ta cũng sẽ làm như vậy.

Dùng cách thức được cho là bảo thủ nhất nhưng lại có thể thu hoạch được lượng tin tức lớn nhất. Từ đó về sau khi gặp được bất cứ chuyện gì đều sẽ tự tạo ra được kế hoạch hoàn mỹ nhất.

Dương Gian đang đi lại trên đường của tiểu khu, hắn tính lái xe chạy ra chợ mua một bát máu.

"Chạy qua chợ bán thức ăn đi một vòng xem sao. Với lại có cái chợ nào nằm ở gần đây không nhỉ?"

- Gâu gâu!

Ngay khi Dương Gian đi qua ngã tư của một con đường trong tiểu khu, ở cạnh một hàng cây nằm ven đường gần đó đột nhiên có một con chó khá to lao ra ngoài. Sau đó liên tục sủa vào mặt của hắn.

- Đây là chó nhà ai vậy? Không biết trong tiểu khu cấm nuôi chó to như thế này hay sao? Nó cắn tôi cũng không sao, nhưng nếu cắn mấy đứa bé thì biết làm sao bây giờ?

Dương Gian kêu to mấy tiếng nhưng không có một ai trả lời.