Khủng Bố Sống Lại

Chương 548: Coi Trộm




Vừa về đến nhà Dương Gian đã nghe được âm thanh phàn nàn của Giang Diễm.

- Cậu bảo là đi ra ngoài một chuyến mà sao đi lâu như vậy? Đã đi được năm sáu ngày rồi đó. Ngay cả gọi điện thoại hay nhắn tin gì cho cậu đều không được.

Lúc này Giang Diễm đang mặc áo phông, ngồi co chân trên ghế sopha, hai tày vòng lại ôm lấy cặp đùi đẹp, mắt thì nhìn lên tivi. Trên tivi đang chiếu đi chiếu lại dư âm sau chuyện vừa rồi của thành phố Đại Xương.

Dương Gian chỉ tùy tiện ngồi xuống ghế và thả lỏng cơ thể một chút, hắn nói:

- Trên đường trở về xảy ra chút chuyện. Thiếu tý nữa là không về được rồi.

Giang Diễm lập tức chen vào bên cạnh hắn, khẩn trương hỏi:

- Sao thế?

Dương Gian liếc nhìn cô một cái.

- Còn có thể sao chăng gì được nữa, đương nhiên là đụng phải chuyện linh dị. Lơ ngơ leo nhầm vào một chiếc xe buýt quỷ, ngồi cùng xe với mấy con quỷ, theo chân bọn chúng đi lòng vòng suốt đêm.

Mấy con quỷ?

Giang Diễm giật mình:

- Có kinh khủng như vậy sao?

Dương Gian nói:

- Còn kinh khủng hơn những gì mà chị đang tưởng tượng đó, may mắn là chị không có đòi đi theo. Một đám hành khách hai mươi mấy người leo lên xe với tôi đều chết hết cả rồi, ngay cả tôi muốn cứu họ những không được. Mà thôi, đừng nói về chuyện này nữa. Mọi chuyện trong nhà như thế nào rồi? Sao chị vẫn còn ngồi ở đây, không đi làm à?

Nghe hắn hỏi như thế thì nhất thời Giang Diễm cảm giác có chút hoảng sợ, sau đó cô lại nói:

- Hiện tại tòa nhà tiếp thị đã đóng cửa rồi, tôi đang thất nghiệp đây, không phải là cậu và tổng giám đốc Trương nói nhà ở chỗ này sẽ không bán nữa hay sao?

Dương Gian đột nhiên hỏi.

- Trương Lệ Cầm đâu, đi rồi à?

Giang Diễm hỏi lại với chút nghi ngờ.

- Cậu không ở đây thì chị ta đương nhiên là đi rồi, chẳng lẽ là ở lại đây để chờ cậu trở về. Mà vì cái gì cậu lại quan tâm đến Trương Lệ Cầm như thế chứ, tôi đi theo cậu lâu như vậy rồi, có bao giờ cậu chủ động quan tâm đến tôi đâu. Có phải là cậu thích cô gái kia không?

Dương Gian bình tĩnh nói:

- Tôi chỉ chuẩn bị thành lập một cái công ty ở trong thành phố Đại Xương nên cần một ít người. Chị ta đã từng trải qua chuyện linh dị, ại là một người khá ưu tú. Cho nên tôi quyết định để cho chị ta làm thư ký của tôi, sau này cũng là nhân viên của tôi.

Giang Diễm lập tức lên tiếng phản bác.

- Tôi không đồng ý. Chị ta làm thư ký cho cậu, như vậy tôi làm cái gì?

Dương Gian liếc mắt nhìn cô một cái rồi nói.

- Chị không phải là kế toán hay sao? Đương nhiên là quản lý tài vụ rồi.

Giang Diễm nắm lấy cánh tay của hắn, nũng nịu nói:

- Không nên a, cậu sa thải chị ta đi, tôi làm thư ký cho cậu. Tôi xinh đẹp như thế này mà không làm thư ký cho cậu thì thật là đáng tiếc. Với lại quần áo của thư ký thật sự rất gợi cảm, tôi mặc nó chắc chắn sẽ rất đẹp. Khi đi ra ngoài đường sẽ khiến cho người khác phải hâm mộ cậu. Hơn nữa nếu sau này không có chuyện gì làm thì tôi cũng có thể núp ở dưới gầm bàn của cậu mà.

Dương Gian ngoẹo đầu nhìn cô một lúc rồi hỏi:

- Có phải là chị lại mở máy tính của Trương Vĩ lên coi trộm đúng không?

Giang Diễm đưa mắt quan sát hai bên. Dau đó tiến lại gần hắn, kề vào tai hắn và nói nhỏ:

- Trương Vĩ vừa mới tìm ra được một thế loại mới, rất kích thích. Tôi đã copy một bản rồi, tý nữa chúng ta cùng nhau xem.

Dương Gian đứng dậy và nói:

- Cái đó tôi đã coi trước đây rồi. Chị tự mà xem đi, tôi còn chút việc cần phải đi đến căn nhà cổ kia một lần.

Nhất thời Giang Diễm ngẩng đầu dùng khuôn mặt u oán nhìn lấy Dương Gian. Cô cảm thấy có lẽ bản thân là một trong những người bạn gái được coi là cực khổ nhất trên toàn thế giới. Tên Dương Gian này vẫn luôn luôn tỏ ra hờ hững với cô.

Nhìn thấy bóng lưng đang rời đi của Dương Gian, trong đầu Giang Diễm đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ quái ác.

"Tên này chắc chắn là không lên nổi, hoặc chính là cong rồi. Tuy nhiên dù cậu có cong như thế nào đi nữa, tôi cũng phải ép cho nó thành thẳng. Hôm nay cậu dám hờ hững, lạnh nhạt với tôi. Sau này tôi sẽ khiến cho cậu phải quấn lấy tôi, muốn ngừng cũng không được, đời này lão nương ăn chắc cậu rồi."

So với Trương Lệ Cầm thì ảnh hưởng mà Dương Gian tạo ra đối với Giang Diễm càng sâu hơn nhiều.

Rất nhanh.

Dương Gian lại tiếp tục đi vào bên trong căn nhà cổ một lần nữa. Trước khi đi hắn còn mang theo một cuốn sổ nhỏ và một cây bút.

Hắn tính mô phỏng theo cách của người chủ nhân trước kia để tiếp tục thăm dò bí mật của cái tủ quỷ này.

Xe nhẹ đường quen nên rất nhanh hắn đã đi thẳng vào bên trong căn nhà cũ thời dân quốc kia.

Thế nhưng mấy ngày mà hắn rời đi thì việc xây dựng ở chỗ này đã được bắt đầu khởi công. Xung quanh đã đào được một cái móng cơ bản của ngôi chùa, chuẩn bị xây dựng một ngôi chùa nhằm che giấu căn nhà cổ này.

Phụ trách giám sát và đốc thúc làm việc là Trương Hiển Quý.

Dương Gian lễ phép gọi một tiếng.

- Chú Trương.

Khi Trương Hiển Quý quay đầu lại và nhìn thấy Dương Gian. Ông ta lập tức nở một nụ cười.

- Đại ca, cậu đến thật đúng lúc, ngày hôm qua căn phòng an toàn cũng đã được hoàn thành xong. Tý nữa tôi sẽ dẫn cậu đi tham quan một vòng.

Dương Gian hỏi.

- Xây xong rồi? Làm nhanh vậy.

Trương Hiển Quý duỗi ra năm ngón tay và nói:

- Đây đã được coi là chậm rồi, mấy ngày này tôi đốc thúc liên tục, để cho công nhân làm việc 24/24. Nếu không phải là do lần trước xảy ra chuyện kia dẫn tới không mời được công nhân, chứ không là tôi đã hoàn thành nó xong từ lâu rồi. Hiện tại tôi đang cho người trải thảm cỏ và trồng cây ở xung quanh, đồng thời sửa sang lại một số thứ. Nhưng về tổng thể thì đã được coi là hoàn thành. Tôi đã tính rồi, trong tình trạng toàn bộ thiết bị hoạt động bình thường thì nó có thể duy trì sinh hoạt cho 50 người sinh tồn.