Dương Gian lập tức nói:
- Như vậy có coi là chật quá hay không?
Một căn phòng nhỏ như vậy mà chen chúc những 50 người, như vậy mọi người sẽ chen nhau thành cái dạng gì chứ.
Trương Hiển Quý nói:
- Đương nhiên rồi, nếu muốn ở trong đó một cách dễ chịu thì sẽ không có được số lượng đó đâu. Nhưng nếu lánh nạn thì có mấy ai quan tâm đến việc có sống thoải mái hay không chứ. Tuy nhiên ngoài căn phòng an toàn nhỏ kia, bên ngoài là một trại tị nạn ở dưới mặt đất. Không gian của trại tị nạn này rất lớn, nó rộng tầm 300 mét vuông lận, có bốn tầng. Cho nên đừng nói là chỉ sinh hoạt bình thường, mà dù 50 người kia có chơi bóng rổ hay gì đó đều được. Ngoài ra tôi có xây dựng một lối đi an toàn, là một lối thoát hiểm khẩn cấp và một căn phòng để chứa vật tư.
- Thế nhưng trại tị nạn bên ngoài sẽ không an toàn bằng phòng an toàn được. Bởi vì tường xây của trại tị nạn chỉ được bọc một lớp bằng lá vàng, mà dùng sơn pha chế với bột vàng để quét bên ngoàinên nó không chắc chắn như phòng an toàn được.
Nghe Trương Hiển Quý nói xong, Dương Gian không khỏi bội phục cách bố trí của ông ta. Phải nói là phòng an toàn đã được ông ta sắp xếp một cách hoàn mỹ. Nếu giao lại công trình này cho hắn xử lý thì chắc chắn sẽ không thể nào ra kết quả tốt như thế này được.
Vì sự sinh tồn của người thân lớn bé trong nhà mà Trương Hiển Quý đã liều mạng rất nhiều rồi.
Dương Gian hỏi.
- Cháu rất yên tâm đối với cách làm việc của chú Trương. Khi nào rảnh cháu sẽ đi qua đó tham quan một lần vậy. Đúng rồi, Trương Vĩ đâu? Có vẻ như cũng khá lâu rồi cháu không nhìn thấy cậu ấy.
Vừa nhắc đến Trương Vĩ, Trương Hiển Quý lại nở một nụ cười lạnh.
- Lần trước tên tiểu tử này lại dám lớn tiếng cãi nhau với tôi nên tôi cho nó đi qua công trường khác để nghịch cát rồi. Tôi phải luyện cho nó một lượt, chứ không sau này làm sao nó có thể bước chân vào xã hội được.
Nghe vậy, Dương Gian lập tức hiểu được. Có vẻ như tên Trương Vĩ này lại đắc tội Trương Hiển Quý rồi.
Sau đó hắn lại bảo:
- Ngày hôm nay chú cho những người công nhân này nghỉ ngơi nửa ngày đi. Cháu còn có việc phải đi vào bên trong căn nhà cổ kia, nếu có người nhìn thấy sẽ không tốt.
- Xung quanh căn nhà này chú đã giăng dây cảnh giới rồi, không có công nhân nào đi vào đâu, chắc không ảnh hưởng chứ...
Trương Hiển Quý còn chưa nói xong thì đã thấy được khuôn mặt cực kỳ nghiêm túc của Dương Gian. Ông ta lập tức hiểu ra được:
- Cậu nói đúng, để cho công nhân nghỉ ngơi một ngày đi, ngày mai lại tiếp tục làm.
Thứ mà Dương Gian sợ không phải là bị người khác nhìn thấy, hắn sợ chính là trong lúc hắn đang tìm kiếm bí mật của tủ quỷ thì sẽ phát sinh ra chuyện linh dị nào đó.
Đương nhiên là hắn sẽ không cần phải sợ rồi. Nhưng những người công nhân kia lại bí cuốn vào chuyện này một cách vô duyên vô cớ thì oan uổng cho họ lắm.
Chỉ một lát sau, Trương Hiển Quý đã báo cho người quản công của công trường và công nhân dần dần rời đi khỏi công trường.
Đợi cho đến khi tất cả mọi người đều rời đi khỏi công trường, ông ta mới cẩn thận từng li từng tí hỏi hắn.
- Không sao chứ.
Dương Gian nói:
- Không có chuyện gì đâu. Cái này cháu có thể tự mình xử lý được, chú Trương cứ yên tâm đi. Hành động vừa nãy chỉ là đảm bảo vạn vô nhất thất mà thôi. Dù sao ở cách cháu quá gần thì sẽ bị ảnh hưởng bởi một số thứ.
- Cũng đúng, an toàn là trên hết, như vậy tôi sẽ không quấy rầy cậu nữa, đại ca làm việc đi.
Trương Hiển Quý hiểu rõ, trong căn nhà này có một vài thứ mà Dương Gian phải kiêng kỵ. Nếu không hắn sẽ không thể nào năm lần bảy lượt đi vào bên trong này.
Dương Gian gật gật đầu, đợi đến khi Trương Hiển Quý và những người khác đi khuất thì hắn mới bắt đầu bước chân vào bên trong căn nhà cổ kia.
Hắn sử dụng quỷ vực bao phủ xuyên qua bức tường của căn phòng thứ hai ở trên tầng hai.
Sau đó đi vào bên trong căn phòng này một cách cực kỳ thuận lợi.
Trong căn phòng này không có bất cứ thứ đồ nào ngoài một cái tủ cũ kỹ nằm ở giữa căn phòng.
Cửa tủ đang khép kín nhưng nhìn xuyên qua lớp gỗ vẫn có thể thấy được một ít không gian bên trong. Hiện tại mảng không gian bên trong này bị bao phủ bởi bóng tối. Nó nồng đậm và dày đặc như mực nên không thể thấy được bất cứ thứ nào đang ẩn giấu ở bên trong.
Dương Gian lấy điện thoại ra, bật đèn flash lên để soi sáng và thả nó ở bên cạnh.
Tiếp đó hắn lấy giấy và bút ra, bắt đầu viết: "Mày là ai?"
Sau đó xe tờ giấy hắn vừa viết ra và cẩn thận cẩn thận từng li từng tí khi nhét nó vào bên trong cánh cửa của tủ quỷ.
Dựa theo suy đoán của hắn thì có lẽ mọi chuyện sẽ diễn ra theo trình tự như thế này.
Thế nhưng không đợi cho hắn nhét được hoàn toàn tờ giấy vòa bên trong. Dương Gian lập tức có cảm giác bên trong đang có thứ gì đó túm lấy tờ giấy. Đồng thời thứ này còn đang không ngừng lôi từ giấy vào bên trong. Lực kéo của thứ này là cực kỳ lớn nhưng điều kỳ lạ và quỷ dị là tờ giấy mỏng tanh như thế này lại không hề bị rách.
Dương Gian lập tức tranh thủ thời gian buông tay ra.
Ngay lập tức tờ giấy chui tọt vào bên trong cánh cửa và biến mất vào bóng đêm.
Nhưng chỉ trôi qua 10 giây đồng hồ. Có lẽ không đến chừng đó thì tờ giấy này lại xuất hiện một cách quỷ dị ở dưới khe tủ, sau đó rơi xuống đất.
Ngoại trừ câu hỏi mà Dương Gian vừa mới ghi ra xong, phía dưới còn có một chữ xiêu vẹo màu đen: "Quỷ"
Nếu ghép lại thì chính là: "Mày là ai?"
Câu trả lời là: "Quỷ."
"Lại là một thứ dị loại."
Khi nhìn thấy được chữ viết xiêu vẹo này, trong lòng của Dương Gian không khỏi xuất hiện một luồng khí lạnh.
Thứ ở bên trong cái tủ quỷ này lại có thể trả lời câu hỏi của hắn. Như vậy đơn giản đây cũng là một dạng tồn tại khác tương tự tấm da màu nâu kia.