Thời gian lúc này đã là 5 giờ sáng rồi.
Kể từ khi Dương Gian leo lên chiếc xe buýt này cho đến giờ là đã trôi qua 12 tiếng đồng hồ.
Trong quãng thời gian này, hắn gặp xe dừng lại ba lần, một lần bị chết máy và một lần chạy qua khu vực cực kỳ nguy hiểm. Mặc dù chuyến đi này không có dài lắm nhưng nguy hiểm ở bên trong lại không thể nào đếm hết được, cũng chưa bao giờ có đối với hắn.
Một khi leo lên chiếc xe buýt này thì cũng chẳng khác gì đang đi vào bên trong một chuyện linh dị với độ khó cấp ác mộng. Đồng ý là có người có thể sống sót được một lần, cũng có thể qua được lần thứ hai, nhưng lần thứ ba, lần thứ tư thì sao? Anh không thể nào qua hết tất cả được, cuối cùng cũng đến khi ngươi bị nó giết mà thôi.
"Đám đèn đường ở xung quanh xuất hiện từ khi nào vậy? Đây có được coi là dấu hiệu để khôi phục lại bình thường không đây? Đây có phải là điểm cuối cùng sau khi chiếc xe buýt này kết thúc đoạn đường kinh khủng này?"
Dương Gian vẫn luôn chú ý đến mọi thứ ở bên ngoài cửa sổ.
Giờ phút này hắn đột nhiên phát hiện ra không biết từ lúc nào ở hai bên con đường tối tăm bỗng xuất hiện thêm một đống đèn đường.
Đèn đường xếp dài từ trước đến sau, nó chiếu sáng rõ toàn bộ con đườngs khiến cho mọi thứ trở nên rõ ràng hơn. Đã không còn loại khí tức tối tăm cùng mơ hồ nữa, đồng thời ở xung quanh cũng có thêm khá nhiều xe tải đang chạy qua lại.
Đúng lúc này tên Lâm Bắc đang ngủ kia đột nhiên tỉnh lại và nói với hắn:
- Nếu chiếc xe buýt này mà dừng xe lại ở trong thành phố này thì tốt nhất cậu nên xuống xe đi. Đây là một trong số ít thời cơ mà cậu có thể tận dụng. Nếu không khi ở lại trên chiếc xe buýt này càng lâu thì cậu lại càng không thể rời bỏ chiếc xe buýt này.
Hắn ta đột nhiên nhắc nhở Dương Gian một chút.
Dương Gian lập tức nói ra sự nghi ngờ ở trong lòng.
- Nghe giọng điệu của anh thì có phải là anh không định xuống xe phải không?
Trước đó hắn đã từng có nghi ngờ rồi.
Không phải hai tên Hứa Phong và Lâm Bắc này không có cơ hội để đi xuống xe. Bởi vì lúc ban ngày, khi hắn lên xe bọn họ cũng có thể nhân dịp này để xuống xe nhưng bọn họ lại không làm như vậy.
Cho nên Dương Gian đoán có lẽ hai người này chủ động ở lại bên trên xe buýt.
Lâm Bắc nói:
- Không phải không muốn mà là chúng tôi không thể xuống xe. Thật ra điều này cũng chẳng phải bí mật gì, có nói cho cậu nghe hay không cũng chẳng quan trọng lắm. Ngay khi tôi lên xe, một vị tiền bối đã từng nói cho tôi biết, chiếc xe này lại có tác dụng trong việc áp chế lệ quỷ. Về điều này thì lúc trước cậu cũng nhìn thấy rồi. Bốn con quỷ trên xe buýt nhưng không hề ra tay giết chết bất cứ người bình thường nào.
Ánh mắt Dương Gian khẽ đảo, có vẻ như hắn đang nghĩ đến chuyện gì đó.
- Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, câu nói này không phải không có đạo lý. Nói như vậy, hai người bám trụ lại trên chiếc xe buýt là vì bảo mệnh? Trước đó tôi cũng đã từng quan sát qua tình trạng của hai người, chỉ nói riêng mình Hứa Phong thì con quỷ trong người của anh ta đã ảnh hưởng đến thân thể. Hiện tại thứ mà anh ta giữ lại được có lẽ chỉ là ý thức của con người mà thôi. Đối với cái này mà nói, nếu thả ra ở bên ngoài thì đây là một chuyện bất khả thi, không thể nào xảy ra được.
- Bất cứ vị ngự quỷ nhân bình thường nào mà xuất hiện tình trạng như của anh ta thì chắc chắn là sẽ bị chết bởi lệ quỷ khôi phục rồi, tuy nhiên anh ta lại không bị. Như vậy có thể nói là chiếc xe buýt này có thể áp chế lệ quỷ, đồng thời nó cũng áp chế luôn cả con quỷ ở trong người của ngự quỷ nhân. Vì thế thực chất là hai người đang ở trong này để tránh né lệ cái chết do lệ quỷ khôi phục?
Lâm Bắc cười cười và nói:
- Khả năng quan sát của cậu lợi hại thật đấy, suy đoán cũng chuẩn nữa. Đúng là như vậy, việc chúng tôi ở lại mãi bên trên xe buýt quỷ này là để tránh né lệ quỷ khôi phục. Thực tế mà nói thì cả tôi và Hứa Phong đều đã trải qua việc lệ quỷ khôi phục lại, tuy nhiên vì có sự áp chế của xe buýt nên vẫn không bị nó giết chết.
- Loại tình trạng hiện tại của chúng tôi khá là đặc thù. Dù sao với tình hình trước mắt thì việc lệ quỷ khôi phục vẫn còn là một vấn đề khó giải. Hiện tại mọi người chỉ có thể thông quan việc khống chế con lệ quỷ thứ hai để gia tăng thời gian khôi phục lại. Dùng con quỷ thứ hai để kiềm chế con quỷ thứ nhất, nhằm đạt được một sự cân bằng nào đó. Thế nhưng việc này chỉ là chữa phần ngọn chứ không phải chữa phần gốc, chẳng mấy chốc mà sự cân bằng kia sẽ bị phá vỡ bởi việc ngự quỷ nhân liên tục sử dụng lực lượng lệ quỷ. Đến khi đó không phải là một con quỷ khôi phục mà có đến hai con khôi phục lận. Khi ấy ngự quỷ nhân chỉ càng chết nhanh hơn mà thôi.
- Khi chúng tôi ở lại bên trên xe buýt, chúng tôi sẽ không cần phải khống chế con quỷ thứ hai để bảo trì cân bằng, lệ quỷ có khôi phục lại cũng không thể giết người được. Điều này có nghĩa là chỉ cần chúng tôi ngồi lại trên xe buýt thì cả đời chúng tôi sẽ không cần phải lo lắng đến việc lệ quỷ sẽ khôi phục lại và giết chết. Lúc này, dù con quỷ trong cơ thể vẫn không ngừng thức tỉnh nhưng điều đó chỉ khiến cho sức mạnh của chúng tôi tăng thêm mà thôi.
Dương Gian nói:
- Nhưng cái giá khi mấy người trốn tránh cái chết lại quá lớn.
Hứa Phong lạnh lùng nói:
- Chỉ cần còn có thể sống sót đã may mắn lắm rồi. Bất kỳ điều gì cũng đều đáng giá để trả. Có lẽ cậu còn chưa thể cảm nhận được sự đáng sợ khi lệ quỷ khôi phục đâu. Cảm giác mà sinh mạng của bản thân đang bị lệ quỷ tước đoạt từng chút từng chút một trong sự tuyệt vọng và hoảng sợ. Cảm giác lúc đó cũng giống như một người bị chết chìm vậy, người ta chỉ muốn bắt lấy được một thứ gì đó dùng để cứu mạng, dù là một cọng cỏ đi nữa, người ta cũng chẳng bao giờ thả ra.
Dương Gian đột nhiên phát hiện ra được một lỗ thủng trong vấn đề này.
- Thật sao? Thế nhưng với bộ dạng hiện tại của hai người, có vẻ hai người sẽ phải đợi ở trên xe buýt cả đời mất. Nếu phải là như thế thì còn sống để làm gì chứ? Khoan, không đúng, vì sao lúc nãy hai người xuống xe nhưng lại không chết vì lệ quỷ khôi phục lại?
Lâm Bắc sờ sờ cái đầu trọc và noi:
- Thật ra cũng không có gì, chỉ do chúng tôi ở trong này hơi lâu nên con quỷ cũng ở vào trạng thái áp chế trong một thời gian dài và hình như nó đang rơi vào trạng thái ngủ say. Khi ở trong trạng thái này chúng tôi có thể khống chế một con quỷ đã hoàn toàn khôi phục lại, hưng thời gian không được lâu cho lắm. Nếu vượt quá tời gian này, lệ quỷ vẫn sẽ bị kích thích và tỉnh lại, khi đó nó sẽ giết chết chúng tôi.
Nghe hắn ta nói như vậy, Dương Gian lập tức nghĩ đến tình trạng của bản thân hắn. Chuyện của bọn họ cũng tương tự với việc hắn treo cổ tự sát, cả hai đều là lợi dụng đặc tính khắc chế giữa mấy con quỷ với nhau, từ đó khiến chúng bị áp chế.
Nhưng phương pháp của Dương Gian lại bạo lực và nguy hiểm hơn, đương nhiên rồi hiệu quả của lớn hơn.