Trong lòng Dương Gian lập tức xuất hiện một ý nghĩ.
"Đây là nơi quỷ quái nào vậy?"
Bên ngoài là một khu nghĩa địa rộng vô hạn không nhìn thấy bờ, nó kéo dài về phía xa xa và chìm vào trong bóng tối. Dù hắn không biết được ở trong chỗ này có đến bao nhiêu ngôi mộ nhưng hắn có thể chắc chắn một điều là chỗ này không thể nào tồn tại ở trong thế giới thực.
Đây là một khu vực nghĩa địa không thể nào hiểu được.
"Ngàn lần vạn lần đừng có dừng xe lại ở chỗ này, nếu không không ai biết có bao nhiêu con quỷ leo lên xe đâu."
Mồ mả nhiều như thế này khiến cho da đầu của hắn phải run rẩy. Xung quanh khu vực này để lộ ra một điềm xấu quỷ dị nào đó, cái đống này còn nghiêm trọng hơn rất nhiều lần so với một ngôi mộ khi con quỷ khóc mộ ngồi ở trạm thứ nhất. Nếu nghiêm chỉnh mà nói thì đây chính là một khu nghĩa địa lớn, một bãi tha ma.
"Thứ chết tiệt gì thế này, nếu xe mà đậu chỗ này chắc sẽ bị chứa đầy mất, đến lúc đó cả đám coi như xong."
Khi Hứa Phong nhìn thấy được tình hình ở bên ngoài xe buýt, sắc mặt của hắn ta cũng trở nên cực kỳ khó coi. Hắn ta cũng giống với Dương Gian, cả hai đều cảm nhận được sự khủng bố do nơi này mang đến.
Tuy nhiên tên Lâm Bắc kia thì ngược lại với hai người, hắn ta không có động tĩnh nào hết. Hắn ta chỉ cuộn tròn lại và nằm ngủ ở trong một góc, dường như những chuyện khủng bố ở bên ngoài không có liên quan gì với hắn ta hết.
Chiếc xe buýt quỷ chạy trên con đường đầy mồ mả này gần mười phút nhưng không có rời đi được khu vực nghĩa địa này. Chỉ cần vậy thôi là đã đủ để tưởng tượng ra được sự to lớn của nghĩa địa.
Vậy mà sau đó Dương Gian phát hiện dù chỗ này có nhiều mồ mả nhưng lại không thấy được bất cứ một con quỷ nào cả. Dường như loại khủng bố này chỉ là biểu hiện trên tinh thần mà thôi, chứ thực chất nó cũng không có nguy hiểm bằng mấy trạm dừng chân trước đó.
Tuy nhiên ý nghĩ kia của hắn còn chưa hình thành được bao lâu.
Dương Gian đã nhìn thấy trong khu vực lít nha lít nhít mồ mả này lại đột nhiên bị đứt mất một đoạn, ở chỗ này là một mảnh đất trống.
Mà trên mảnh đất trống này lại xuất hiện một con đường kéo dài lên trên một tòa núi nhỏ.
Ở bên trên một tòa núi nhỏ nằm trong thế giới tối tăm mù mịt và bị bao phủ xung quanh bằng những ngôi mộ, lại có một căn nhà nhỏ bằng gỗ.
"Ở chỗ như thế này mà vẫn còn có nhà gỗ nữa sao?"
Dương Gian có cảm giác không thể nào tưởng tượng nổi.
Ai sẽ ở lại trong cái chỗ quỷ quái như thế này.
Hay là nói, căn nhà gỗ này căn bản không dành cho người ở.
Xe buýt chạy qua dần dần, nó cũng không hề dừng lại khi đi ngang qua con đường nhỏ kia. Đồng thời sau khi đi qua con đường nhỏ này thì tiếp đó lại là một khoảng không gian chi chít mồ mả như cũ.
Thế nhưng, ngay khi xe buýt vừa mới rời đi không được bao lâu, căn nhà gỗ nằm sừng sững ở giữa bãi tha ma kia đột nhiên vang lên tiếng cửa gỗ kêu ken két.
Cánh cửa bằng gỗ đột nhiên mở ra, trong nhà có một người đi ra ngoài. Vì không gian quá tối nên không nhìn thấy rõ bộ mặt, chỉ thấy người này có dáng người cao và gầy.
Người này đứng ở trước cửa và đưa mắt nhìn về phía xe buýt.
Người này cứ đứng nhìn như vậy mãi đến khi chiếc xe buýt biến mất hoàn toàn ở phía xa xa thì người này mới quay trở lại căn nhà gỗ, sau đó đóng lại cánh cửa gỗ.
Bãi tha ma lại tiếp tục chìm vào sự yên lặng và tĩnh mịch lâu dài.
Nửa giờ sau, cuối cùng bãi tha ma dài liên miên bất tuyệt kia đã chịu kết thúc. Sự căng thẳng trong lòng của Dương Gian cũng đã được buông xuống.
Mà điều khiến cho hắn càng thêm kinh ngạc chính là ở phía trước xe buýt đằng xa kia có xuất hiện một bóng dáng thấp thoáng của một tòa thành thị.
Không biết thành phố này là thành phố nào nhưng nó lại đang tỏa ra ánh đèn sáng ngời nên hắn có thể nhìn thấy nó từ đằng xa.
Phải chờ cho xe đi thêm một đoạn dường khá dài nữa thì hắn mới có thể kết luận. Ánh sáng kia chính xác là của một tòa thành thị chứ không phải là ảo giác. Đồng thời nếu dựa theo quỹ dạo di chuyển của chiếc xe buýt này thì có khả năng cao là nó sẽ chạy qua thành phố này.
Trong lòng Dương Gian đột nhiên xuất hiện một loại dự cảm.
"Cơ hội đến rồi."