Khủng Bố Sống Lại

Chương 527: Nằm Thi 1




Ngay khi Dương Gian mất đi thính giác, tiếng khóc ở xung quanh ngay lập tức im bặt, toàn bộ thế giới trở nên thanh tịnh. Cuối cùng hắn không còn nghe được bất cứ âm thanh nào nữa. Ngay cả tiếng khóc quỷ dị của con quỷ kia cũng không thể nào truyền vào đầu của hắn được.

Theo đó những ảnh hưởng của tiếng khóc với thân thể cũng đã biến mất đâu không thấy đâu. Dường như tất cả mọi thứ đã khôi phục lại bình thường.

"Mẹ nó chứ, thế này cũng được."

Giờ phút này trong lòng Dương Gian nhịn không được phải mắng một tiếng.

Nếu thứ quỷ quái này khóc thêm một đoạn thời gian nữa. Chắc chắn hắn sẽ phải chết nhưng điều khiến hắn không nghĩ tới, là sau khi biến thành kẻ điếc, bản thân hắn lại không còn bị ảnh hưởng nữa.

Nếu như người bình thường có thể hiểu được quy luật này, chắc chắn bọn họ cũng có thể sống sót được. Chỉ là hiện tại dường như có chút muộn màng.

Dương Gian nhìn về phía Trương Hạo và hai cô gái kia. Ngay cả khi hắn đã mang ba người bọn họ đi vào bên trong tầng thứ hai của quỷ vực vẫn không thể nào cứu bọn họ được. Giờ phút này ba người đã ngã trên mặt đất, khuôn mặt trở nên cứng ngắc nhưng mang theo một biểu cảm bi thương. Dường như bọn họ đã khóc rất nhiều trước khi chết vậy.

Thế nhưng biểu cảm cứng nhắc ở trên khuôn mặt của ba người vẫn khiến cho người ta có một loại cảm giác không rét mà run.

"Không, không đúng. Vậy mà tên Trương Hạo này còn chưa có chết."

Vốn dĩ Dương Gian cứ tưởng là tên Trương Hạo này đã chết. Bởi vì hiện tại khuôn mặt của cậu ta đã trở nên cứng ngắc. Tuy nhiên sau khi kiểm tra lại thì hắn phát hiện ra khuôn mặt cứng ngắc kia chỉ là do cậu ta không thể nào khống chế được mà thôi. Còn khí tức sinh mệnh của cậu ta vẫn còn.

"Điều này sao có thể được chứ? Rõ ràng hai cô gái ở bên cạnh cậu ta chết hết rồi, sao cậu ta lại trở thành trường hợp ngoại lệ chứ? Cậu ta chỉ là một người bình thường thôi mà?"

Hắn tỏ ra cực kỳ nghi hoặc, không thể nào hiểu nổi.

Thế nhưng sự nghi hoặc này hắn lại đem nó để ở trong lòng, hiện tại cũng không phải là lúc để ý đến những chuyện như thế này. Mặc dù tên Trương Hạo này có chút cổ quái nhưng ít ra tên này sẽ không có bất cứ uy hiếp nào đối với hắn.

"Không biết tên Hứa Phong kia đã chết chưa? Trong tình trạng khắp nơi tràn ngập tiếng khóc như thế này. Nếu không làm như chính mình, tự biến bản thân thành người điếc để cách ly hết toàn bộ âm thanh thì dù là ngự quỷ nhân đỉnh phong cũng phải chết. Hơn nữa năng lực giết người của con quỷ này lại còn tăng cường theo thời gian, không đưa ra quyết định đối kháng với nó sớm, sau này chắc chắn sẽ phải ăn thiệt thòi."

Dương Gian thả cánh tay đặt ở trên trán xuống rồi thu hồi tầng quỷ vực thứ hai. Tiếp đó đưa mắt nhìn ra bên ngoài để tìm kiếm bóng dáng của tên Hứa Phong kia.

Không mất quá nhiều thời gian.

Dương Gian đã tìm ra được bóng dáng của Hứa Phong.

Lúc này hắn ta đang nằm ở trên đường cái, gần xe buýt. Trông hắn ta giống như một cỗ thi thể đã chết vậy, nằm thẳng dưới đất, không hề nhúc nhích. Thân thể băng lãnh, dường như là đã chết từ lâu. Nhưng điều khiến cho người ta cảm thấy bất an chính là lúc này trên người của hắn ta có mấy chỗ đã hoàn toàn bị mục nát, đồng thời xuất hiện thi thủy và tỏa ra mùi hôi thối.

Nhìn thế nào đi nữa thì đều trông giống như một cỗ thi thể đã chết đi khá nhiều ngày và đang thối rữa.

Nhưng một cỗ thi thể như vậy lại đang trợn tròn hai con mắt. Hơn nữa hai con mắt này vẫn đang chuyển động không ngừng và chú ý đến toàn bộ mọi chuyện xảy ra ở xung quanh.

Đã biến thành bộ dạng như vậy mà tên này vẫn còn có thể sống.

"Hắn ta đang sử dụng cách thức như thế này để tránh né quỷ khóc mộ tập kích? Đây cũng không phải chỉ dựa vào việc khống chế lệ quỷ mà có thể làm được."

Dương Gian khẽ suy tư, hắn cảm thấy trạng thái lúc này của Hứa Phong khá là đặc thù.

Bộ dạng lúc này của hắn ta giống như biến hóa hoàn toàn thành lệ quỷ vậy. Có lẽ lúc này hắn ta đã không còn được coi là một vị ngự quỷ nhân nữa.

Nhưng hết lần này tới lần khác hắn ta lại có thể giữ lại được ý thức của bản thân khi đã rơi vào trạng thái như hiện tại.

Tình trạng lúc này của hắn ta cũng tương tự như tình trạng của hắn. Con quỷ trong cơ thể đã bị chết máy nên hắn ta có thể không cần phải kiêng nể gì khi sử dụng loại năng lực này của lệ quỷ. Không cần phải lo lắng con quỷ kia sẽ khôi phục lại và giết chết hắn ta.

Trong lòng Dương Gian không khỏi nghi ngờ về bộ dạng này của hắn ta.

"Chẳng lẽ hắn ta đã sử dụng một loại phương pháp nào đó để giải quyết vấn đề lệ quỷ khôi phục lại và biến thành dị loại giống như mình?"

Dương Gian không cho rằng tình trạng hiện tại của bản thân là độc nhất vô nhị. Phải biết tính đến lúc này, vòng tròn ngự quỷ nhân đã hình thành được ít nhất một năm rồi. Trong đó sẽ không thể thiếu một số người may mắn gặp được một vài kỳ ngộ trong quá trình tiếp xúc với chuyện linh dị.

"Nhìn bộ dạng này ta, có lẽ hắn ta sẽ không thể nào chết dễ dàng được."

Dương Gian lại quay đầu nhìn xem người thanh niên đội mũ lưỡi trai. Lúc này hắn ta lại ngồi dưới đất cúi đầu ngồi ngủ.

Ngoại trừ chuyện này ra, Dương Gian lại không nhìn ra bất cứ điều khác thường nào cả. Dường như thanh niên chỉ là một người bình thường, thân thể không thay đổi gì, cũng không cảm thấy được con lệ quỷ mà hắn ta khống chế.

Quả nhiên, việc hai người kia có thể sống sót ở trên chiếc xe buýt quỷ lâu như vậy cũng không phải không có nguyên nhân. Cả hai đều rất đặc thù, khác xa với những ngự quỷ nhân bình thường kia.

Khi ngự quỷ nhân bình thường đối mặt với tình huống như vậy, tất cả đều lựa chọn mạo hiểm hiểm dựa vào lệ quỷ để cầm cự. Nhưng bọn họ không cần.

Dương Gian nghĩ nghĩ một hồi rồi quyết định chuyển hướng đi qua nhìn tình hình của Hứa Phong xem như thế nào.

Nếu có thể, hắn cảm thấy bản thân không ngại mà phá hư chuyện tốt của đối phương.

Sau khi đi đến bên cạnh Hứa Phong, Dương Gian cúi đầu xem xét cỗ thi đang nằm ở trên mặt đất.

- Vậy mà cậu lại có thể chống cự được đợt tập kích lần này?

Từ lúc Dương Gian xuất hiện, Hứa Phong đã theo dõi hắn rồi. Dù hiện tại hắn ta không thể hành động nhưng khi thấy Dương Gian xuất hiện, trong lòng hắn ta vẫn cảm thấy kinh ngạc, không thể tưởng tượng nổi.