Lúc này Trương Hạo đang ở bên trong quỷ vực, cậu ta vẫn chưa thể thích ứng được tình hình trước mặt. Sau khi nghe được tiếng khóc này cả người đều bị dọa cho run lẩy bẩy. Chỉ sau khi trải qua mọi chuyện thì mới có thể hiểu được sự kinh khủng của tiếng khóc này.
Hai cô gái kia cũng chẳng nói câu nào, bọn họ chỉ ôm lấy nhau vào một chỗ, cùng run rẩy, cúi đầu khóc sụt sùi. Mhìn bộ dạng lúc này của bọn họ, có thể không bị điên đã là tốt lắm rồi.
- Được rồi, nhìn bộ dạng hiện tại của mấy người chắc sẽ rất khó để mà sống sót rời khỏi đây. Có di ngôn gì thì tranh thủ thời gian dùng điện thoại ghi âm lại đi. Hiện tại đang là thời điểm mấu chốt, mấy người có thể chết bất cứ lúc nào. Với lại tôi cũng không giúp mấy người được quá nhiều đâu.
Dương Gian chỉ liếc mắt nhìn qua ba người một lát mà thôi, chứ không để ý đến nhiều.
Việc ba người bọn họ còn có thể sống sót đến tận lúc này thì đã là một kỳ tích rồi.
Dù hắn có giúp đỡ một tay thì cũng không thay đổi được gì nhiều so với bộ dạng lúc này cả.
Một khi không trở thành ngự quỷ nhân sẽ cực kỳ khó để mà sống sót khi phải đối mặt với chuyện linh dị như thế này. Đối với bọn họ mà nói, có lẽ việc chết sớm cũng không phải là chuyện gì đó quá xấu. Dù sao đây cũng là một sự giải thoát, nó sẽ còn tốt hơn việc luôn luôn phải hoảng sợ như lúc này.
Không quan tâm đến tình huống của bọn họ nữa, Dương Gian không khỏi đưa tay sờ lấy khuôn mặt của mình.
Không biết từ lúc nào trên khuôn mặt của hắn xuất hiện nước mắt.
Hắn khóc.
Điều này có thể nói là sự ảnh hưởng của quỷ khóc mộ đối với hắn đã càng ngày càng sâu. Dù cho hiện tại hắn đã khống chế hoàn mỹ quỷ ảnh và có được mắt quỷ nhưng vẫn không thể nào loại bỏ được những ảnh hưởng do tiếng khóc mang lại.
"Quỷ vực tầng thứ hai."
Nhưng Dương Gian cũng không có sợ hãi. Hắn lại dùng tay đè lên trán để cho hai con mắt quỷ xếp chồng vào một chỗ với nhau và mở ra tầng quỷ vực thứ hai.
Vốn dĩ tiếng khóc kia đang văng vẳng ở bên trong quỷ vực lại được giảm xuống một lần nữa, tiếp tục tình trạng như lúc nãy, khi có khi không, gần như không thể nghe thấy được.
Dù vậy tầng quỷ vực thứ hai vẫn không thể nào ngăn cản hoàn toàn tiếng khóc được, âm thanh đó vẫn có thể lọt vào được trong này.
Rất nhanh, một lần nữa ở trong tầng quỷ vực thứ hai lại diễn ra chuyện tương tự tầng thứ nhất.
Tiếng khóc trong tầng thứ hai dần dần biến lớn.
Nó cứ như là một lời nguyền rủa về tấm bùa đòi mạng. Dù ngươi có sử dụng bất cứ thủ đoạn nào để khiến cho tấm bùa kia bị suy yếu, từ đầu đến cuối người không thể nào thoát khỏi sự đu đám của nó.
Thế nhưng sau khi so sánh giữa quỷ vực tầng thứ nhất và quỷ vực tầng thứ hai, Dương Gian lại phát hiện ra được một số đặc điểm của tiếng khóc này.
Ánh mắt của hắn khẽ đảo, nhờ vào sự so sánh giữa hai tầng quỷ vực mà hắn có thể phát hiện ra được quy luật của tiếng khóc.
"Sỡ dĩ tiếng khóc này có thể mạnh lên đó là do nó có tiếng vọng... Bởi vì không có cách nào để khiến cho tiếng khóc của con quỷ khóc mộ này tiêu tan nên nó cứ vang vọng và bồi hồi ở bên trong quỷ vực. Cũng vì tiếng khóc ở bên trong quỷ vực không thể tan biến đi, ở bên ngoài lại không ngừng thẩm thấu tiếng khóc vào bên trong. Vì thế tiếng khóc ở bên trong càng ngày càng nhiều, càng ngày càng mạnh, mạnh đến đáng sợ. Ngay từ đầu, người bình thường còn có thể chống cự được nó một chút. Nhưng sau đó, khi tiếng khóc được tăng cường đến một mức độ nhất định, dù là ngự quỷ nhân đỉnh phong cũng không chịu đựng nổi."
Nói cách khác, nếu không muốn bị tiếng khóc này giết chết, cách tốt nhất chính là dùng tốc độ nhanh nhất để chạy trốn trước khi tiếng khóc này trở nên quá mạnh. Chỉ cần có thể chạy nhanh, như vậy có thể chạy ra khỏi phạm vi bao phủ của tiếng khóc mới có thể thoát được.
Nếu ở bên ngoài, Dương Gian sẽ không do dự chút nào mà chuồn đi trước khi con quỷ khóc mộ này khóc.
Nhưng hiện tại hắn lại ở bên trong một thế giới mà hắn không biết. Cho nên hắn sợ nhỡ lúc này mà hắn rời khỏi chỗ này lại không thể nào quay lại xe buýt kịp. Như vậy có phải hắn sẽ bị kẹt ở trong này vĩnh viễn không.
Vì thế với Dương Gian mà nói, chỉ khi cùng đường mạt lộ thì hắn mới có thể lựa chọn rời đi. Chứ cách này không thể nào đưa vào làm thành lựa chọn đầu tiên được.
"Nếu không thể trốn thoát khỏi phạm vi của tiếng khóc. Như vậy chỉ còn một cách là cách ly với tiếng khóc này."
Dương Gian định che lỗ tai của hắn.
Đây là cách đơn giản nhất cũng là cách phổ biến nhất nhưng hiệu quả của hành động này lại gần như bằng không, việc che lại lỗ tai cũng cũng thể nào ngắn cách hoàn toàn tiếng khóc đang dần mạnh lên được. Bởi vì tiếng khóc có thể cộng dồn liên tục, gần như vô hạn. Dù ban đầu chỉ nghe được có chút xíu nhưng dần dần nó trở nên to. Hơn nữa việc bịt tai lại cũng không thể nào ngăn được âm thanh, trừ phi là... người điếc.
Nghĩ đến điều này, Dương Gian lập tức thử thí nghiệm một chút.
Hắn thử khống chế quỷ ảnh và để cho nó xâm nhập vào lỗ tai của hắn, để cho lỗ tai bị mất tác dụng, tạm thời biến thành một người điếc.
Cũng may đoạn thời gian này hắn có đọc khá nhiều sách vở về kiến thức ý học, Dương Gian cũng hiểu được được cách khiến cho bản thân bị mất đi thính giác tạm thời mà không có ảnh hưởng gì đối với đầu óc. Nếu không hắn chắc chắn sẽ không dám làm loạn, bởi vì như vậy chình là tự kiếm đường chết.
Hai lỗ tai bị mất đi thính giác, Dương Gian tạm thời không thể nghe được bất cứ điều gì.