Một giây trước, Dương Gian và Hứa Phong đối chọi với nhau gay gắt, bộ dạng giống như tôi nhìn anh không vừa mắt, anh nhìn tôi cũng chẳng lọt, chuẩn bị lật mặt với nhau.
Nhưng khi ở trong cánh rừng ở gần đó tiếng khóc văng vẳng vang lên, hai người lại không hẹn mà đồng loạt dừng lại. Cơ hồ là ngay lập tức cả hai người đều nhìn về phương hướng vang lên tiếng khóc, thần kinh căng thẳng đến tột độ.
Bởi vì cả hai đều hiểu rõ được tiếng khóc này đại diện cho cái gì.
Quỷ khóc mộ vẫn còn ở đây.
Hơn nữa nó lại đang để mắt đến những người bọn hắn.
Từ cuộc trò chuyện của Hứa Phong và người thanh niên đội mũ lưỡi trai thì hắn có thể hiểu được. Sau khi những con quỷ kia đi xuống khỏi xe buýt, mặc dù có thể có khả năng chúng rời đi khỏi đây nhưng đồng thời cũng có thể chúng còn chưa có rời đi, ngược lại chúng còn quanh quẩn đâu đó gần đây.
Với tình trạng hiện tại thì trường hợp sau đã xảy ra rồi.
Hứa Phong lập tức lạnh giọng cảnh cáo Dương Gian, hắn ta quyết định không để ý đến Dương Gian nữa mà tập trung toàn bộ tinh thần cho tiếng khóc kia.
- Hi vọng lúc này cậu đừng có làm ra hành động ngu ngốc nào. Còn những chuyện kia thì để đó khi trở lại xe buýt sẽ giải quyết.
- Vậy cũng phải nhìn xem anh có thể sống sót mà quay trở lại xe buýt không đã.
Dương Gian nhẹ nhàng cười một tiếng. Ssối với những lời uy hiếp kiểu này, thú thật Dương Gian không để ở trong lòng.
Đối với quỷ, có lẽ hắn sẽ còn phải kiêng kỵ một chút nhưng khi đối mặt với người, hắn cảm thấy lúc này bản thân đã có đủ vốn để kiêu ngạo.
Tiếc là thời gian phải đối mặt với quỷ của hắn là cực kỳ nhiều, quá nhiều so với thời gian đối mặt với người nên hắn không có nhiều cơ hội đó mà thôi.
- Thật sự không hiểu nổi sự can đảm của tên người mới như cậu lấy được từ đâu mà nhiều thế. Cậu cũng là Cảnh sát Quốc tế thì chắc cậu phải hiểu cực kỳ rõ ràng về sự phân chia cấp bậc của lệ quỷ chứ. Thứ này có thể giết người bằng tiếng khóc, kèm theo đó nó lại có thể tự mình di chuyển vị trí. Nếu để ở thế giới loài người thì chí ít nó cũng được đánh giá là cấp A. Mà cậu cũng biết rồi đấy, trong kho hồ sơ của tổng bộ không có nhiều hồ sơ về lệ quỷ cấp A đâu. Với lại ngự quỷ nhân có thể đơn độc xử lý được lệ quỷ cấp A này ở trong nước là cực kỳ ít, cùng lắm chỉ đếm đủ trên đầu ngón tay mà thôi.
Hứa Phong cũng có khá nhiều kinh nghiêm, chỉ liếc mắt qua là hắn ta đã đánh giá được cấp bậc của con quỷ này.
Ngoại trừ chuyện linh dị cấp S rất khó để xảy ra, tính đến hiện tại chuyện linh dị cấp A đã được coi là chuyện linh dị cấp cao nhất.
- Bản thân là một người mới thì cậu sẽ không thể nào có đủ tư cách để tiếp xúc với những chuyện như thế này được. Đã vậy còn dám mạnh miệng, cậu chưa đủ tư cách đâu.
Dương Gian bình tĩnh nói:
- Vì sao anh lại coi thường người mới vậy nhỉ. Chẳng lẽ anh cảm thấy bản thân có thể sống lay lắt đến tận lúc này thì đó đã là không tầm thường rồi? Có đôi khi sự mạnh yếu của một ngự quỷ nhân cũng không phải chỉ dựa vào thời gian trở thành là dài hay ngắn để mà đoán đâu. Với lại nếu anh mà có năng lực thì đã xuống xe từ lâu rồi.:àm gì lại phải ngồi chui ngồi lủi ở trên xe.
Lúc này người thanh niên đội mũ lưỡi trai đột nhiên chen ngang với giọng điệu cực kỳ nghiêm túc.
- Đều im hết đi, lúc này là lúc nào rồi mà hai người còn cãi nhau. Không chịu nhìn xem tình hình lúc này như thế nào, tiếng khóc đã vang lên rồi, lo nghĩ cách mà tự vệ đi. Chỉ cần chống cự được lần tập kích này và chờ đến khi xe buýt khởi động lại, chúng ta sẽ an toàn.
Điều mà hắn ta không muốn thấy nhất ngay lúc này đó chính là việc hai người này đột nhiên nóng đầu lên, sau đó đấu đá lẫn nhau.
Nếu không cẩn thận, khả năng cao cả ba sẽ chôn thây ngay tại chỗ này.
- Ô ô!
Tiếng khóc vẫn còn vang lên ở xung quanh, tiếng khóc khô khốc, khàn khàn... Không thể nào diễn tả nó bằng lời được. Nhưng tiếng khóc này lại cực kỳ quỷ dị. Vốn dĩ ban đầu khi nghe thấy nó thì cũng chẳng cảm thấy gì, dần dần Dương Gian đột nhiên có một loại cảm giác muốn khóc theo nó.
Trên hốc mắt của hắn đã xuất hiện một ít nước mắt.
Đồng thời trên khuôn mặt nghiêm túc kia của hắn cũng không thể tự chủ mà chuyển biến thành bộ dạng bi thương.
Dương Gian cảm giác được tất cả sự biến hóa này. Mặc dù hắn đã cố hết sức để kiềm chế, nhưng bản thân hắn lại không thể nào kiềm chế đượ. Dường như chuyện này đã nằm ngoài tầm kiểm soát của hắn rồi vậy.
Nếu cứ tiếp tục như thế này thì chẳng mấy chốc mà hắn sẽ lại giống như những người xuống xe ở trạm dừng xe thứ nhất, cùng khóc theo tiếng khóc này, sau đó chết đi trong tiếng khóc.
Không suy nghĩ nhiều.
Dương Gian ngay lập tức lùi ra phía sau một bước, nhanh chóng lùi vào bên trong quỷ vực của hắn. Ý đồ của hắn chính là dùng quỷ vực để ngăn cản tiếng khóc này.
Thế nhưng tiếng khóc này lại không thể biến mất một cách hoàn toàn. Dù vậy tiếng khóc đã được giảm xuống đến mức nhỏ nhất, như có như không. Nếu không chuyên chú để đi nghe nó thì gần như là không thể nghe được tiếng khóc.
Dương Gian thở phào một hơi.
"Quỷ vực cũng có tác dụng, mặc dù không thể ngăn cách hoàn toàn với tiếng khóc này nhưng có thể loại bỏ được phần lớn ảnh hưởng của nó."
Đối với việc tự vệ mà nói, quỷ vực có tác dụng cực kỳ lớn. Cũng nhờ quỷ vực mà hắn có thể giữ được tính mạng sau rất nhiều chuyện linh dị. Chỉ là theo tình hình hiện tại thì việc chỉ dựa vào quỷ vực để ngăn cản tiếng khóc này vẫn chưa hoàn toàn có tác dụng.
Bởi vì sau khi ngăn cản được khoảng một phút đồng hồ, Dương Gian đột nhiên phát hiện ra tiếng khóc ở trong quỷ vực lại càng ngày càng to. Hắn không biết có phải do con quỷ khóc mộ kia đang nhắm vào hắn hay là tất cả mọi người đều gặp phải chuyện như vậy nữa. Hoặc là tiếng khóc này có thể tăng cường theo thời gian.
- Đại, đại ca, vì sao vừa rồi anh lại đột nhiên biến mất vậy? Chỗ này, chỗ này là chỗ nào? Tôi muốn về nhà, tôi không muốn chết ở chỗ này. Tiếng khóc kia lại xuất hiện, tôi phải làm sao bây giờ?