Thế nhưng hắn lại không hề tức giận đối với cách làm này của Hứa Phong.
Ai cũng vì mạng sống của mình mà thôi, việc ngự quỷ nhân làm hành động như thế này cũng chẳng có gì là kỳ quái hết. Bởi vì nếu đổi lại là Dương Gian, hắn cũng không ra tay cứu tên Hứa Phong này. Thế nhưng mọi chuyện sẽ tốt hơn một chút, vì hắn sẽ không cố ý đi hại người khác.
Đương nhiên việc hắn không tức giận đối với Hứa Phong cũng không có nghĩa là hắn sẽ không có ý kiến đối với tên này.
Bất kể là hành động nhắc nhở hắn đừng có xuống xe ở trạm thứ nhất hay là cố ý lưu hắn lại ở trong xe buýt đều là những hành động có mục đích lợi dụng rõ ràng. Tên này dám lợi dụng ưu thế về sự hiểu biết để xoay người mới như hắn phải quay lòng vòng.
Lúc này Dương Gian đột nhiên hiện ra. Thân ảnh của hắn xuất hiện một cách trống rỗng ở giữa đường cái. Sau đó dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn lấy hai người.
- Hai người nói xấu về tôi ngay ở trước mắt của tôi có phải là có chút thất lễ quá không vậy?
Hả?
Nghe được âm thành của hắn, cả người Hứa Phong lập tức run lên bần bật. Sau đó dùng ánh mắt cực kỳ kinh ngạc nhìn Dương Gian.
- Không phải cậu đang ở trên xe à? Sao có thể xuất hiện ở chỗ này được chứ?
Theo tính toán của hắn ta, với khoảng thời gian ngắn ngủi như lúc nãy, Dương Gian không thể nào chạy khỏi xe được.
Dù hành động của hắn có nhanh cỡ nào đi nữa cũng sẽ bị giam lại ở bên trong mà thôi.
Dương Gian nói:
- Để cho anh phải thất vọng rồi. Chỉ vì do bình thường tôi đi đứng có chút lưu loát nên xuống xe nhanh hơn bình thường một chút, không bị kẹt lại. Nhưng hiện tại chỉ sợ là tôi phải gây phiền phức cho anh.
Người thanh niên đội mũ lưỡi trai ở bên cạnh hơi sững sờ một chút rồi cười nói:
- Có chút ý tứ. Vốn dĩ coi cậu là người chết, không nghĩ cậu lại còn sống để xuống xe. Lúc nãy tôi có để ý đến cậu, tôi thấy đến khi thùng xe sắp sửa tối sầm lại mà cậu vẫn còn ở bên trong cơ mà. Sao cậu đi ra ngoài được vậy?
Dù sao hắn ta cũng là ngự quỷ nhân. Số lượng chuyện ly kỳ và cổ quái hắn ta gặp phải cũng không hề ít. Vì vậy dù hắn ta có chút ngạc nhiên nhưng không hề thấy kỳ quái.
Bời vì con người có thể khống chế lệ quỷ đã là một chuyện khác với lẽ tự nhiên rồi.
Dương Gian nói:
- Vốn dĩ tôi còn tưởng rằng người ngồi ở hàng phía sau là một con quỷ, không nghĩ lại là người, cậu xuống xe từ lúc nào vậy?
- Ở hàng ghế cuối cùng có một cái cửa sổ, chỉ cần nhảy qua đó là có thể trốn ra ngoài.
Người thanh niên đội chiếc mũ lưỡi trai hơi nhún nhún vai tỏ ra chuyện này không có khó khăn gì.
Dương Gian nói:
- Cửa sổ xe có mở được đâu, lúc trước tôi thử qua rồi.
Người thanh niên đội mũ lưỡi trai nói:
- Bình thường đương nhiên sẽ không mở ra được. Nhưng sau khi chiếc xe buýt bị chết máy thì có thể mở ra. Mà cửa xe cũng thế, bình thường sẽ không thể nào mở ra được. Có điều sau khi chết máy sẽ có thể mở. Với lại tình trạng chết máy là tình trạng đột xuất của xe buýt quỷ, tỷ lệ xảy ra cực kỳ nhỏ. Nhưng một khi nó xuất hiện thì tất cả những người ngồi ở trên xe đều phải xuống. Nếu không sẽ gặp phải nguy hiểm. So với sự nguy hiểm khi đối mặt với lệ quỷ thì nó còn nguy hiểm hơn. Đối với chúng ta mà nói mối nguy hiểm khi ở lại trên xe buýt quỷ chẳng khác gì cục diện phải chết hết, không có bất cứ cơ hội để sống sót nào. Cũng may là lần này không xui xẻo cho lắm. Lần này chỉ có ba con lệ quỷ mà thôi, vẫn còn may mắn chán. Với lại…. những con quỷ kia chưa có xuất hiện, xem ra có khả năng cao là chúng đã đi.
Ngay lập tức Hứa Phong cũng thay đổi thái độ chuyển sang hợp tác.
- Nếu hiện tại cậu đã không chết. Như vậy chúng ta hợp tác đi, cùng liên thủ với nhau để sống sót. Chỉ cần tiếp theo cậu có thể cùng sống sót và trở lại chiếc xe buýt quỷ kia, cậu sẽ nhận được thứ mà cậu không thể tưởng tượng nổi từ chúng tôi.
Dương Gian nhìn hắn ta và nói:
- Tôi từ chối hợp tác với anh.
- Vì cài gì? Là vì chuyện lúc nãy hay sao? Có cần thiết như vậy không? Trong thế giới của người trưởng thành sẽ không có phân biệt đúng và sai đâu, chỉ có lợi và hại thôi. Nếu đổi là là cậu tôi dám chắc cậu cũng sẽ làm như thế. Tất cả chỉ là vì sinh tồn thôi.
Hắn ta nói dường như lúc nãy việc hắn ta làm là hoàn toàn đúng đắn chứ không phải là một việc làm hổ thẹn.
Dương Gian nói:
- Mặc dù đạo lý là như vậy. Nhưng con người mà, đâu có ai hoàn hảo được đâu, luôn luôn sẽ có một chút tính khí ở trong người. Anh có thể không nhắc tôi về những gì anh biết, nhưng anh cũng không nên sắp xếp tất cả mọi thứ như vậy. Dù sao con người của tôi cũng có chút hẹp hòi, tôi không chịu đựng được thứ này.
Hứa Phong nói:
- Vậy thì thôi. Nếu đã thế thì cậu tự lo liệu chuyện này một mình đi. Tôi chắc chắn sẽ không bao giờ giúp cậu hết. Tốt nhất cậu nên tự cầu phúc cho bản thân.
Nếu Dương Gian đã từ chối, vậy hắn ta cũng không bắt buộc. Dù sao theo như hắn thấy thì Dương Gian chỉ là người mới, có hợp tác chắc Dương Gian cũng chẳng có tác dụng gì. Còn việc vì sao hắn ta lại đưa ra ý định hợp tác với Dương Gian thì đơn giản là vì bất cứ khi nào, việc có thêm một người trợ thủ cũng sẽ tốt hơn so với việc thêm một kẻ thù.
Dương Gian chỉ thẳng tay vào mặt hắn ta. Đồng thời nói chuyện với giọng điệu cực kỳ nghiêm túc.
- Tôi phải nhắc nhở anh một lần, trước khi tôi rời khỏi chiếc xe buýt quỷ này. Cứ cách một khoảng thời gian thì tôi sẽ tập kích anh một lần, nếu anh có thể chịu đựng được thì ân oán giữa tôi và anh sẽ xóa bỏ nhưng nếu anh không chịu được thì bái bai nhé. Những lời nhắc nhở này của tôi là để cho anh đề phòng mà thôi. Cứ coi như đây là chút ơn huệ mà tôi phải trả vì lời nhắc của anh ở trạm thứ nhất.
Sắc mặt Hứa Phong đột nhiên trở nên lạnh lùng. Hắn ta gầm nhẹ với giọng điệu uy hiếp.
- Đây là cậu đang muốn tôi xử lý cậu tại chỗ này hay sao?
Dương Gian nhẹ nhàng cười một tiếng:
- Đúng vậy, tôi là một người mới, nhưng điều gì làm cho anh cảm thấy người mới sẽ là một con gà?
Hứa Phong cười lạnh:
- Chỉ là một tên tiểu tử có chút sức mạnh thì không biết trời cao đất rộng mà thôi, có gì đáng nói chứ.
Dương Gian bình tĩnh nói:
- Vậy anh cứ thử đi, thử xem anh có thể xử lý tôi được không?
Ngay khi hai người đang đối chọi với nhau cực kỳ gay gắt thì ở xung quanh vùng rừng núi tối tăm đột nhiên xuất hiện những tiếng khóc nỉ non.
Đồng thời kèm theo đó là một cảm giác lạnh lẽo xuất hiện ở trong lòng tất cả mọi người.
Con quỷ khóc mộ kia... còn chưa đi.