Hứa Phong cười lạnh:
- Nhìn bộ dạng của cậu chắc có lẽ cậu đã hiểu được mấu chốt của vấn đề này rồi đấy. Không sai, việc chứa đầy xe buýt không dựa vào số lượng người trên xe mà dựa vào số lượng quỷ. Con người ở trên xe có thể sẽ chết, sẽ bỏ chạy, rất dễ dàng bị giảm số lượng. Nhưng quỷ thì khác, chí cần chúng không xuống xe mà cứ tiếp tục ngồi ở đó thì số lượng quỷ sẽ càng ngày càng tăng. Những lời tôi vừa nói là nể mặt cậu cũng là Cảnh sát Quốc tế như tôi, tôi mới lắm lời tiết lộ một chút. Sau đó cậu có sống hay chết cũng chẳng liên quan gì đến tôi. Nếu cậu có chết ở chỗ này thì cũng đừng có trách là tại sao tôi lại không cứu cậu. Bởi vì ở trong tình trạng như hiện tại, ngay cả bản thân tôi cũng có mà bảo đảm chứ đừng nói là cứu lấy người khác.
Sau khi nói xong hắn ta lại tiếp tục nhắm mắt, dường như hắn ta muốn nhân cơ hội này để chợp mắt một lát.
Ánh mắt Dương Gian khẽ đảo, mặc dù hắn biết tên Hứa Phong này đang giấu diếm khá nhiều điều nhưng hắn cũng không tò mò thêm. Dù sao người ta đã chịu mở miệng ra để nhắc nhở một hai câu đã là không tệ. Nếu đổi lại là ngự quỷ nhân khác mà đột nhiên có ý định xấu thì việc hãm hại người khác cũng không phải là không thể.
"Xem ra vẫn phải dựa vào bản thân mình để đi xuống xe mới được, lần trước Hứa Phong có bảo là muốn xuống xe thì cần phải có thời cơ. Như vậy thời cơ ở đây có phải là khi xe dừng lại ở trạm xe buýt nào đó trong thành phố và ở bên ngoài nơi bình thường thì mới có thể xuống? Hay là còn cần những điều kiện khác?"
Có quá nhiều thứ hắn không biết, đồng thời đó cũng không phải là thứ mà một người vừa mới leo lên xe có thể phân tích ra được trong tình trạng thiếu thốn tin tức như thế này. Hiện tại bản thân hắn vẫn nên chú ý đến mọi chuyện trước mắt thì hơn.
"Ngoại trừ những người đã xuống xe lúc trước. Hiện tại tất cả những người mà mình có thể xác định được chỉ có thi thể của người tài xế, quỷ khóc mộ, Trương Hạo và hai cô gái bên cạnh cậu ta, bản thân mình, Hứa Phong cùng một người ngồi ở phía sau, hình như người này đang nằm ngủ."
"Tin tức tốt là bà lão mà mình nghi ngờ lúc trước đã đi xuống xe, mặc kệ bà ta có phải là quỷ hay không thì ít nhất bà ta sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt mình nữa."
"Ngoại trừ con quỷ khóc mộ kia ra, hiện tại mình còn cần phải xác định được thân phận của con quỷ còn lại và khóa chặt nó."
Dương Gian lại di dời tầm mắt về phía người đang nằm ngủ ở trong góc kia. Hắn không thể thấy được bộ dạng của người này do trên đầu của người này còn đang đội một chiếc mũ lưỡi trai nên khuôn mặt bị che mất rồi.
Người này có phải quỷ không?
"Không thể khẳng định chắc chắn được, chỉ là suy đoán đại khái mà thôi."
Theo thời gian dần dần trôi qua, Dương Gian vẫn còn đang đảo mắt nhìn xung quanh xe buýt với ý đồ phát hiện ra manh mối nào đó có tác dụng. Thế nhưng từ khung cảnh trước mắt mà xem thì hắn còn cần phải chờ đến khi xe buýt mở cửa một lần nữa. Đến khi đó họa may hắn mới có thể xác định rõ được phương pháp leo xuống xe. Chỉ là một lần kia chiếc xe buýt này cũng không phải dừng lại tại khu vực hoang vu quỷ dị, hẳn nó dừng lại ở trong khu vực thành thị thì hắn mới xác định được.
Sau một hồi kiểm tra nhưng không có kết quả gì, Dương Gian mới đưa mắt nhìn về phía ba người Trương Hạo và mở miệng hỏi:
- Mấy người có sao không? Hiện tại cũng nên tỉnh táo lại rồi đó. Nếu các người đã từ bỏ hi vọng, tôi sẽ không cần phải quan tâm nữa. Cứ bỏ mặc cho mấy người tự sinh tự diệt thôi.
Việc hắn nhắc nhở bọn họ và tiện tay lôi ra phía sau đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi. Nếu cứ giữ nguyên tố chất tâm lý kém cỏi như thế này thì những lần tiếp theo bọn họ chắc chắn sẽ chết, không thể nào cứu chữa được nữa.
Sau khi trải qua chuyện kinh khủng vừa rồi, Trương Hạo dần dần thích ứng lại được. Cậu ta ngẩng đầu lên và hỏi hắn với ánh mắt tràn đầy hi vọng.
- Đại, đại ca, anh có cách gì mang chúng tôi rời khỏi chỗ quỷ quái này không?
Dương Gian lắc lắc đầu:
- Không, tôi cũng là người bị hại đây, sự hiểu biết của tôi còn kém xa so với những người kia. Nhưng có lẽ sẽ có cách để rời khỏi chỗ này, tuy nhiên hiện tại tôi còn chưa biết được. Nếu như mấy người còn muốn sống sót thì nghĩ cách cầm cự đến khi tôi tìm ra cách thoát khỏi đây. Lúc ấy có lẽ mấy cậu còn có cơ may. Hiện tại tôi chỉ làm được nhiêu đó thôi.
Nếu Dương Gian có thể tìm ra được cách để rời khỏi chỗ này, hắn không ngại mang theo mấy người này. Nhưng điều kiện tiên quyết chính là bọn họ có thể sống sót cho đến tận lúc đó.
Trương Hạo có chút kích động, cậu ta vội nói:
- Vậy tất cả mọi thứ đều nhờ cả vào anh.
Dương Gian không có đáp lại. Vì trong lòng của hắn cảm thấy khả năng sống sót của ba người này đến lúc tìm ra cách là không hề lớn, dù sao tố chất tâm lý của mấy người này quá kém.