Bởi vì mấy người Trương Hạo, Trịnh Diệu Văn xuống xe khá trễ nên vị trí đứng gần cửa xe hơn.
Khi tiếng khóc của con quỷ trước ngôi mộ vang lên thì đám người xuống xe trước tiên gặp phải xui xẻo. Họ đột nhiên làm một hành động khiến người khác phải khó hiểu là trực tiếp quỷ trên mặt đất rồi quay mặt về phía ngôi mộ ở đằng xa và khóc. Thế nhưng họ chỉ khóc có mấy tiếng, sau đó lập tức ngừng lại.
Một đám người cứ thế chết đi một cách vô thanh vô tức ở trước mặt đám thanh niên.
Trước khi chết trên mặt đám người này còn biểu lộ ra sự đau thương cùng với ánh mắt vô thần khiến cho người ta cảm nhận được sự tuyệt vọng và hoảng sợ. Trong nháy mắt tất cả những người còn lại cảm giác thấy lông tơ dựng đứng.
Đây cũng không phải chuyện linh dị đơn giản như bình thường, đây là một con lệ quỷ khủng bố đang giết người.
Con quỷ đang quỳ gối và khóc bên cạnh ngôi mộ ở ngoài cánh đồng phía xa xa sử dụng một cách thức quỷ dị nào đó để giết chết những hành khách vừa mới xuống xe.
Trong khi tất cả mọi người đang bị nỗi hoảng sợ chiếm cứ lấy đầu óc, bọn họ chỉ biết vừa kêu la vừa chạy loạn xạ mà thôi.
Nhưng những người kia chỉ chạy được có mấy bước, sau đó bọn họ đột nhiên dừng lại và quay đầu, quỳ gối hướng về phía ngôi mộ đằng xa mà khóc.
Tiếng khóc của những người này lập tức dọa cho đám người Trương Hạo, Trịnh Diệu Văn sợ mất hồn, mấy người bọn sắp sửa bị dọa cho điên rồi.
Bởi vì loại tiếng khóc này chính là một tấm bùa đòi mạng. Bất cứ người nào, một khi cất tiếng khóc thì cũng đồng nghĩa với việc người đó nhất định phải chết. Những cỗ thi thể nằm đầy trên mặt đất chính là minh chứng tốt nhất cho chuyện này.
Vốn dĩ cả đám chuẩn bị chạy đại về một hướng nhưng câu nói của Dương Gian lại chẳng khác gì ánh sáng hi vọng trong lòng bọn họ, khiến cho bọn họ tìm được con đường sống trong cơn tuyệt vọng.
Quay trở lại xe?
Không biết vì cái gì nhưng khi thấy được bộ dạng bình tĩnh đứng trước cửa xe của Dương Gian khiến cho bọn họ tự dưng sinh ra một loại cảm giác tin tưởng mù quáng. Ngay lập tức bọn họ cho rằng trên xe chính là nơi an toàn nhất, bên ngoài lại cực kỳ khủng bố.
Bọn họ không chần chừ một phút một giây mà mà chạy ào về phía cửa xe buýt ngay lập tức.
Tiếng khóc kia vẫn còn tiếp tục, nó như một con quỷ đang không ngừng gặt hái lấy những tính mạng của đám người.
- Ô ô!
Giờ phút này, chỉ có năm người bọn họ là đang chạy về phía của xe buýt, những người còn lại đều bỏ chạy tứ tung.
Mặc dù Dương Gian không biết bọn họ sẽ chạy đi đâu nhưng hắn biết cơ hội sống sót của đám người kia không tới một phần vạn.
"Tiếng khóc của con quỷ này sẽ lựa chọn giết chết người có khoảng cách gần với nó nhất, những người khác cũng sẽ không thoát khỏi kết cục bị giết đâu. Việc bọn họ chết sẽ chỉ còn là chuyện sớm muộn... Nói như thế có nghĩa là con quỷ này thuộc loại quỷ giết người hàng loạt và không phân chia."
Mặc dù hiện tại Dương Gian có nghe được tiếng khóc của con quỷ kia nhưng dường như hắn không phải chịu chút ảnh hưởng nào từ nó.
Hắn cũng không biết có phải là do bản thân hắn đã có một phần là quỷ hay không, hay do chiếc xe buýt này có thể ngăn cản được ảnh hưởng của tiếng khóc.
- A!
Trong quá trình chạy về phía cửa xe buýt thì đột nhiên có một cô gái bị trượt chân do mang giày cao gót nên ngã sõng xoài trên mặt đất.
- Phùng Hiểu Lộ, đi nhanh lên.
Người thanh niên tên là Trịnh Diệu Văn quay đầu lại một cách vô ý, định lôi cô gái kia chạy.
Thế nhưng vừa mới quay đầu ra phía sau, Trịnh Diệu Văn và cô gái tên là Phùng Hiểu Lộ kia kìm lòng không được đột nhiên co quắp, sau đó biểu lộ ra khuôn mặt chực khóc. Ngay khi khuôn mặt kia được biểu hiện ra thì hai hàng nước mắt bắt đầu tự chảy xuống... Chỉ vẻn vẹn vài giây đồng hồ trôi qua hai người liền nối đuôi nhau khóc hu hu.
Sau đó thân thể của hai người không còn nghe theo sự điều khiển nữa, tự động quỳ gối xuống đất và quay mặt về phía ngôi mộ.
Xong!
Đây là ý nghĩ trong đầu của hai người Trịnh Diệu Văn và Phùng Hiểu Lộ ngay lúc này.
Những động tác vừa rồi của bọn họ đều được thực hiện một cách vô ý thức, dường như thân thể của bọn họ không còn do bản thân diều khiển nữa, thứ còn lại của bọn họ chỉ là ý thức.
Dương Gian bình tĩnh quan sát từ đầu đến cuối, cái chết của hai người kia không hề ảnh hưởng đến hắn.
Hắn đứng hơi tránh sang một bên để nhường đường cho cậu thanh niên tên Trương Hạo và hai cô bạn nữ của cậu ta chạy về xe buýt.
Cuối cùng chỉ có ba người bọn họ là may mắn sống sót chạy về được trên xe buýt.
Từ nãy đến giờ thời gian mới trôi qua được bao lâu?
Còn chưa đến 5 phút đồng hồ nhưng trừ ba người này ra, tất cả đều chết hết cả rồi.
Hơn nữa toàn bộ đều chết ở trong tay con quỷ kia.
"Nếu lúc nãy bản thân mình xuống xe và không được xe buýt bảo vệ thì không biết sẽ chống cự được với con quỷ kia bao lâu?"
Dương Gian chứng kiến vô số thi thể quỳ gối trên mặt đất, mặt hướng về phía ngôi mộ mà lòng lại tuôn trào ra một cảm giác lạnh lẽo, gai sống lưng.
Nếu để cho hắn định nghĩa cấp độ khủng bố của con quỷ này thì chắc chắn hắn sẽ cho nó là cấp A.
Cấp độ khủng bố của nó cũng tương tự như quỷ gõ cửa.
Còn nếu muốn thành lập hồ sơ cho con quỷ này, Dương Gian cảm thấy nên gọi con quỷ này là quỷ khóc mộ.
Thu hồi ánh mắt, hắn đưa mắt nhìn ba người vừa may mắn sống sót kia. Bộ dạng lúc này của ba người đã gần như sụp đổ. Dương Gian chậm rãi mở miệng nói:
- Chúc mừng mấy người, mấy người đã sống sót qua lần này. Không cần phải sợ như vậy đâu, trước kia khi gặp chuyện như thế này tôi cũng đã từng có bộ dạng tương tự như mấy cậu thôi. Sau này gặp đi gặp lại nhiều cho nên thành quen, dần dần không cảm thấy sợ hãi nữa.