Khủng Bố Sống Lại

Chương 515: Năm Phút




Dương Gian nói:

- Anh mất tích lâu quá, tổng bộ muốn tìm anh. Vì thế để cho tôi truy tung theo tín hiệu điện thoại vệ tinh của anh và tôi chạy đến chỗ này.

Hứa Phong nghĩ nghĩ một hồi lại nói:

- Vậy tính là cậu xui xẻo rồi. Ngay tại thời điểm xảy ra chuyện, điện thoại di động định vị vệ tinh của tôi đã bị lạc rơi đâu mất tiêu trên xe buýt. Mặc dù sau đó tôi có tìm kiếm nó, nhưng không tìm được. Nếu mọi chuyện như cậu nói, tín hiệu củ vẫn còn nằm ở trên xe thì chuyện này càng trở càng phức tạp hơn rồi.

Dương Gian nhíu mày thật sâu.

- Ý của anh chính là chiếc điện thoại kia đã rơi vào tay của con quỷ nào đó?

Hứa Phong ngồi trên xe, không cầm điện thoại di động nhưng tín hiệu của điện thoại di động lại vẫn nằm ở trên xe.

Như vậy chiếc điện thoại kia đang ở đâu?

Hứa Phong lay động con mắt mệt mỏi:

- Có khả năng này, hơn nữa còn là khả năng cao là như vậy. Bởi vì chí ít trong mắt tôi, chiếc xe buýt này không có bất cứ chỗ nào để có thể giấu đồ hết. Mà thôi, xe sắp đi rồi, cậu định ở lại hay là xuống.

Dương Gian hỏi:

- Anh biết được thời gian xuất phát của chiếc xe này hay sao?

Hứa Phong nói:

- Tôi quan sát nó rất lâu. Mỗi một lần dừng lại nó đều sẽ đợi 5 phút đồng hồ, không hơn không kém. Sau năm phút, mặc kệ có người xuống xe hay chưa, chiếc xe buýt này đều sẽ tiếp tục di chuyển. Chí ít trong khoảng thời gian tôi ở trong này thì mọi thứ đều diễn ra như vậy.

Dương Gian nói:

- Anh đã ở trong chỗ này lâu như vậy rồi, sao anh không rời đi khỏi đây? Ít ra lúc trước khi chiếc xe này đậu ở trong thành phố Tiểu Xuân anh có cơ hội để đi xuống xe mà.

Hắn không có tin tưởng hoàn toàn vào lời nói của người tên là Hứa Phong này nhưng cũng không thể không tin tưởng. Chẳng quả là hắn cảm thấy trong lời nói của tên Hứa Phong này có quá nhiều chỗ hở.

Nếu tên Hứa Phong này ở trên đây bảy tám ngày, như vậy không thể nào tên này lại để lỡ cơ hội xuống xe được. Đã như vậy thì vì sao đến tận lúc này hắn ta vẫn còn bị nhốt ở đây.

Hứa Phong nói:

- Trước đó tôi cũng đã nói qua, việc leo xuống xe không hề dễ dàng một chút nào, vì muốn xuống xe cũng cần phải có thời cơ. Hiện tại thời cơ của tôi chưa đến.

Thời cơ?

Thời cơ nào?

Trong lòng Dương Gian càng ngày càng tỏ ra nghi ngờ lớn hơn.

Nhìn qua thì thấy chuyện này cũng không khó nghe được kiểu nói như vậy của Hứa Phong thì hắn lại cảm thấy chuyện này đang trở nên cực kỳ phức tạp.

Lúc đầu Dương Gian định đi xuống xe, hiện tại hắn lại cảm thấy do dự.

Có điều đúng lúc này, bên ngoài thế giới tối tăm kia đột nhiên truyền đến tiếng khóc chói tai. Tiếng khóc này có chút vang vọng như được truyền đến từ bên trong khu vực rừng ở phía xa xa kia khiến cho người ta cảm thấy vô cùng quỷ dị.

Dương Gian biến sắc, hắn vẫn lựa chọn không xuống xe mà đứng ở cửa xe nhìn về phía phương hướng tiếng khóc vang lên.

Hắn có thể thấy được ở giữa khu vực hoang dã tối tăm kia mơ hồ có một ngôi mộ.

Ở phía trước ngôi mộ này không có tấm bia. Lúc này có một người mặc bộ quần áo tang màu trắng. Cũng không biết người này là nam hay là nữ nữa. Hiện tại người này đang quỳ ở trước ngôi mộ, thân thể cứng ngắc, không hề nhúc nhích. Đồng thời tiếng khóc đang vang vọng kia chính là do người này phát ra.

Ánh mắt Dương Gian chớp động.

"Ngôi mộ kia xuất hiện từ lúc nào vậy? Rõ ràng trước đó mình không có thấy nó ở bên ngoài này mà."

Trước đó hắn cũng đã quan sát khung cảnh ở bên ngoài. Khi đó dù mảng không gian bên ngoài có hơi quỷ dị một chút nhưng không có bất cứ điều khác thường nào.

Thế nhưng, sau khi tiếng khóc này vang lên được một lúc, hành khách đi xuống xe kia bắt đầu xuất hiện không ít người lần lượt khóc theo.

Ban đầu tiếng khóc còn khá nhỏ nhưng dần dần tiếng khóc của bọn họ lại chồng lên c tiếng khóc của người quỳ trước ngôi mộ kia.

Sau đó tiếng khóc những người hành khách kia bị biết mất, tiếp đến bọn họ lập tức quỷ ở trên mặt đất, không nhúc nhích và mặt hướng về phía ngôi mộ.

Có một người ở xung quanh sợ hãi nên dùng tay đẩy đẩy và hỏi mấy người kia.

- Mấy, mấy người đang làm cái gì thế?

Thế mà những người vừa quỷ trên mặt đất đột nhiên ngã vật xuống đất khi bị đẩy, khuôn mặt trở nên băng lãnh nhưng còn vương một ít nước mắt, sắc mặt cứng ngắc kia lại tỏ ra sự đau khổ.

Chết, chết rồi!

Không chỉ chết một người mà là chết một đống, tất cả những người khóc và quỳ trên mặt đất đều chết hết. Chỉ vừa mới khóc được mấy tiếng thì tất cả bọn họ đã trở thành những cỗ thi thể cứng ngắc.

- Mau, chạy mau. Ở đây có quỷ.

Những người khác lập tức nổi điên chạy lung tung, bọn họ thét lên inh ỏi và chạy loạn xạ nhưng những con ruồi bay loạn.

Đám người Trương Hạo và Trịnh Diệu Văn thấy được cảnh như vậy cũng bị dọa sợ, bọn họ đang chuẩn bị học theo đám người kia chạy lung tung.

Nhưng lúc này Dương Gian lại lên tiếng, hắn nể tình lúc trước đám người có ngồi và nói chuyện với hắn cho nên muốn giúp một tay.

- Nếu không muốn chết thì chạy lên xe nhanh lên. Thế giới bên ngoài này là thế giới của quỷ. Trong thế giới của chúng, mấy cậu có chạy đến chỗ nào đi nữa thì cũng phải chết thôi.

Hiện tại hắn cũng đã hiểu được, vì sao tên Hứa Phong kia lại cho rằng bên ngoài xe rất nguy hiểm.

Đây là một thế giới của lệ quỷ, nó cũng giống như quỷ vực vậy. Một khi tiến vào bên trong thế giới này thì chẳng khác gì trực tiếp đối mặt với việc bị lệ quỷ tập kích.muốn sống sót ở trong thế giới này là quá khó.

Với lại thế giới ở bên ngoài kia có giống với quỷ vực như những gì mà Dương Gian nhận định hay không còn chưa biết được. Nói không chừng nó còn khủng bố hơn cả quỷ vực, vì đây chính là mảnh đất của lệ quỷ.

Một khi đặt chân vào chỗ này, ngoài việc đặt hết niềm tin và hi vọng vào chiếc xe buýt này sẽ chở ra thì không còn có cách nào nữa. Nếu chỉ dựa vào bản thân thì nửa bước cũng khó đi được.