Dương Gian dùng ánh mắt cổ quái nhìn Trương Hạo, thấy cậu ta bị bà lão kia khuyên can nên lùi trở lại, hắn không nghĩ tới lập trường của tên gia hỏa này lại không có kiên định đến vậy. Người ta chỉ nói hai ba câu thôi mà cậu ta đã lùi về rồi, không còn ý định tiến lên hỏi người tài xế nữa.
Thế nhưng... ánh mắt Dương Gian lấp lóe không ngừng nhìn lấy bóng dáng của bà lão đang ngồi kia.
Bà lão này biết sự khác thường của chiếc xe buýt này.
Hơn nữa dường như việc bà ta khuyên Trương Hạo quay lại chính là do bà ta có lòng tốt muốn nhắc nhở, không muốn để cho cậu ta tiếp tục tìm tòi thêm về chuyện này.
Trương Hạo lập tức nói:
- Xem ra mọi chuyện đều diễn ra bình thường, không có vấn đề gì hết. Người anh em, chắc là do cậu quá nhạy cảm thôi. Có thể do một vài vấn đề gì đó cho nên tài xế đã thay đổi tuyến đường. Cậu cũng đừng có ngạc nhiên quá. Thế nhưng hiện tại nếu cứ tiếp tục ngồi xe thì tôi cũng cảm thấy phiền rồi, vì thế chúng tôi định xuống xe ở trạm tiếp theo, đến lúc cậu định làm cái gì thì tùy cậu.
Dương Gian chỉ trả lời một cách tùy ý.
- Nếu có thể xuống xe một cách thuận lợi thì tốt rồi.
Lúc nãy hắn đã thử qua rồi, dựa vào khả năng của hắn mà cũng không thể nào đi xuống khỏi chiếc xe buýt này được. Hơn nữa hắn còn không biết được ở trên xe này có đến bao nhiêu người không bình thường.
Nghe hắn nói như thế, cô gái lúc trước kể chuyện ma vội nhìn lấy Dương Gian và nói:
- Lời này của anh là có ý gì?
Dương Gian nói:
- Mặc dù chuyện mà tôi nói ra có thể là quá sức tưởng tượng của mọi người nhưng mấy người chúng ta, thậm chí là một vài người khác ở trên xe. Dường như tất cả chúng ta đã lên nhầm phải một chiếc xe không nên lên rồi. Hơn nữa tôi không biết chuyện này có phải là do tài xế thay đổi tuyến đường hay không, có điều tôi chắc chắn chiếc xe này có vấn đề. Vì thế hiện tại tôi cảm thấy chúng ta có xuống xe nổi hay không thì đó còn là một vấn đề lớn. Bởi vì từ nãy đến giờ đã hơn hai mươi phút trôi qua rồi mà xe lại chưa có dừng lại lần nào, tôi cũng không biết mấy người phải chờ đến khi nào thì chiếc xe này mới có thể dừng lại.
- Với lại hiện tại xe đang chạy ra khỏi khu vực thành thị rồi, nó sẽ không thể nào tùy tiện dừng lại ở ven đường được.
- Đương nhiên, mấy cô cậu có thể cảm thấy tôi là người đa nghi cũng được, không tin tưởng vào lời tôi nói cũng được. Dù sao thì đến khi xảy ra chuyện tôi cũng không tính giúp mấy cô cậu đâu, mấy cô cậu có tin hay không thì không có liên quan nhiều đến tôi.
Trương Hạo bĩu môi, cậu ta không hề tin tưởng vào những gì Dương Gian nói:
- Người anh em, cậu nghĩ rằng chúng tôi đang kể chuyện ma với cậu hay sao vậy. Đừng có dọa tôi chứ, cậu không dọa được tôi đâu.
Mặc dù cậu ta có tin tưởng về việc quỷ xuất hiện nhưng cậu ta không hề tin tưởng việc bản thân sẽ gặp phải quỷ khi mà trên xe còn có nhiều người như thế này.
Cũng đúng lúc này, cô gái vừa mới hỏi Dương Gian lại mở miệng bảo với Trương Hạo, có lẽ cô ta cảm thấy không được yên tâm cho lắm.
- Trương Hạo, tôi cảm thấy cậu nên đi hỏi người tài xế thử xem sao, hỏi xem bao lâu nữa thì xe có thể ngừng lại.
Một cậu thanh niên khác ngồi ở bên cạnh có chút nhịn không nổi nửa phải nói ra, cậu ta cảm thấy Dương Gian là một người không có não hoặc là bị chứng bệnh hoang tưởng gì đó. Cho nên cậu ta cũng không để ý nhiều đến hắn mà chỉ nói với mấy người bạn.
- Tôi cảm thấy mấy người đều bị điên hết cả rồi, không phải chỉ là chúng ta đang ngồi trên xe ưu tiên hay sao. Có gì phải ngạc nhiên như vậy chứ, nếu để cho người ngoài người ta nghe thấy, người ta không hiểu lại tưởng rằng chúng ta đang ngồi máy bay. Một đám chuyên nghe chuyện ma rồi sinh ra ảo tưởng.
Sau đó cậu ta kêu to với người tài xế.
- Anh tài xế, có phải anh đã đi nhầm đường rồi không vậy. Anh có thể tranh thủ thời gian tạt vào lề đường giùm chúng tôi không? Chúng tôi muốn xuống xe.
Âm thanh này vừa vang lên có rất nhiều người ở trong xe đồng loạt đưa mắt nhìn về phía này. Thế nhưng sau tiếng hô kia người tài xế cũng không có trả lời cậu ta.
- Anh tài xế ơi?
Cậu ta lại tiếp tục kêu thêm mấy lần, người tài xế vẫn không hề đáp lại. Dường như người này không có nghe thấy tiếng kêu của cậu ta vậy.
- Mẹ nó, không phải người tài xế này bị câm đó chứ. Tôi qua đó nhìn thử xem.
Người thanh niên này lập tức nổi giận đùng đùng đi qua đó.
Lúc này mọi chuyện đã khác với lần trước, khi người thanh niên này đi ngang qua chỗ của bà lão kia. Bà ta cũng không có khuyên can cậu ta bảo cậu ta lui lại.
- Ê, tôi đang nói chuyện với anh đó.