Vốn Dương Gian chỉ tính nghe điện thoại ứng phó một chút với sự an bài của tổng bộ rồi trở về Đại Xương thôi. Căn bản không có ý muốn xử lý sự kiện linh dị gì đó. Dù hắn lợi hại hơn ngự quỷ nhân bình thường một chút nhưng không muốn cả ngày đều dính tới đám lệ quỷ kia. Vì thế muốn tìm cách để lười biếng mà bỏ bê công việc một chút.
Có điều không ai ngờ tới, hắn tự mình lên xe buýt bắt trộm lại cmn nó đánh rắm lại giải quyết luôn. Nào biết khi lên xe rồi hắn lại phát hiện chiếc xe này có điểm không ổn.
Lúc đầu xe buýt vẫn tuân theo quy củ dừng ở mấy trạm ngừng trên tuyến đường, có vài người lên xe. Thế nhưng sau đó lại có chuyện, chiếc xe không đi theo lộ trình bình thường nữa, tuyến đường bị thay đổi. Xe đi mười mấy phút cũng chưa tới trạm dừng. Phương hướng cũng có điểm khả nghi, lúc này đã trở về khu phố Tiểu Xuân.
- Dù trước mắt nơi này có chút quỷ dị nhưng chưa khiến mình hãm vào nguy hiểm, cứ bảo trì tình trạng này cái đã.
Dù vô tình đụng phải phiền phức khiến tâm tình Dương Gian rất tệ nhưng kinh nghiệm xử lý chuyện linh dị nói cho hắn biết, gặp chuyện lạ không nên làm loạn, trước tiên phải tỉnh táo lại, tìm một chỗ ngồi xuống, hút điếu thuốc rồi cẩn thận suy nghĩ sẽ tốt hơn là kích động la to.
Đương nhiên, đại đa số người khó lòng mà làm được chuyện gặp nguy không loạn này.
Dương Gian nhìn đồng hồ, lúc này đã là sáu giờ hai mươi phút.
Tuy nhiên ngày hè tương đối dài, lúc này bên ngoài mặt trời vẫn chiếu sáng, không có chút đen tối nào cả. Chỉ là khi xe buýt tới vùng ngoại ô thì bị mấy ngọn núi đó che phủ, khiến người ta có cảm giác sắc trời dần ảm đảm hơn. Ánh sáng bên ngoài cửa sổ cấp tốc biến hóa mới khiến Dương Gian cảm thấy có chỗ không đúng.
- Muốn xác định xem đây có phải chuyện linh dị không thì chỉ cần mở cửa sổ và rời khỏi đây là được?
Giờ phút này trong lòng Dương Gian xuất hiện hai đáp án.
Dù hắn chắc chắn tám phần mười có thể kết luận đây là sự kiện linh dị thì trong xe vẫn bình thường như cũ. Có lẽ chỉ có tài xế là nhầm tuyến đường mà thôi.
- Nhảy cửa sổ đi thôi, mình không muốn bị cuốn vào những chuyện này.
Dương Gian không chút do dự mà lập tức hành động.
Bất kể hắn đụng phải tình huống gì, nguy hiểm cũng được, nhầm lẫn cũng được, rời khỏi đây trước rồi nói.
Dương Gian lập tức mở cửa sổ ra, chuẩn bị nhảy khỏi đây. Với tình huống hiện tại của hắn, xem như nhảy từ tầng mười xuống thì chỉ cần không đụng phải đầu sẽ bình an vô sự, chứ đừng nói chỉ nhảy xuống xe buýt.
- Cửa sổ mở không ra?
Sau một lúc Dương Gian mở cửa sổ ra, hắn phát hiện cửa sổ đã bị đóng kín, mở không được.
Dương Gian thử lại lần nữa, hắn dùng thêm khí lực những vẫn không cách nào mở ra cả.
Cửa sổ thủy tinh vẫn đóng kín, không hề nhúc nhích, thật sự còn cứng hơn cả sắt thép nữa.
- Bằng vào khí lực hiện tại của mình, dù là kính cường lực cũng có thể nhẹ nhàng đập nát, vậy mà cái cửa kính này vẫn hoàn hảo vô khuyết?
Sắc mặt Dương Gian lập tức biến hóa.
Đã không thể mở cửa số thì phải dùng Quỷ Vực thôi.
Hai bàn tay hắn dán lên cửa kính, da thịt trên đó vỡ ra, mắt quỷ xuất hiện tỏa ra ánh sáng màu đỏ.
Có điều ánh sáng của quỷ vực lại không cách nào khuếch tản ra. Nó đã bị buồng xe này chặm lại, phản phất bên ngoài và bên trong xe là hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Xem như quỷ vực cũng vô pháp vượt qua được. Chiếc xe buýt này nhìn như bình thường nhưng sau khi Dương Gian thăm dò thì hắn cảm nhận được sự quỷ dị.
- Rốt cuộc đây là thứ gì, cửa mở không ra, ngay cả quỷ vực cũng bị ngăn cách.
Dương Gian nhíu mày thật sâu.
Giờ phút này hắn tin chín phần mười cảnh sát Hứa Phong của thành phố Tiểu Xuân mất tích là vì chiếc xe buýt này. Điện thoại định vị của hắn ta không bị người khác nhặt mà trong lúc đi lên xe buýt đã rơi xuống nơi nào đó.
Chỉ là Dương Gian không may, muốn giúp người ta nhặt điện thoại về. Kết quả lại đánh bậy đánh bạ đi lên chiếc xe buýt kỳ quái này.
Lúc này năm người nam nữ trẻ tuổi vẫn không biết chuyện lạ đang diễn ra. Bọn họ ngồi tại chỗ thảo luận chuyện ma, người này nói một câu, người kia nói một câu, chơi rất vui. Bất quá lúc này lại xảy ra tranh chấp, một nam sinh đeo túi nói quỷ có thật, những người còn lại thì không tin, từ đó mọi chuyện bắt đầu.
- Này, người anh em, cho tôi hỏi một chút, cậu cảm thấy trên đời này có quỷ không? Đừng nói chuyện ở Đại Xương cậu không biết, tôi cảm thấy ắt hẳn là có quỷ, vậy mà bọn họ nói không phải.
Dương Gian hơi khẽ nâng lên đầu nhìn một cái:
- Cậu tên gì?
- Tôi tên Trương Hạo.
Nam sinh đeo túi cười nói, thái độ tương đối hiền lành.
- Vừa rồi chúng ta bỏ phiếu, ba đấu hai. Bên các cậu thua rồi. Trên đời này không có quỷ, sao cậu còn chưa tin?
Một nữ sinh ngồi bên cạnh nói.
Trương Hạo cười hì hì:
- Cậu không nói không tính những người khác trên xe buýt. Người anh em này, cuaaj ủng hộ tôi một chút đi. Bằng không lát nữa chúng tôi thua sẽ phải mời cơm đó.
Dương Gian không trả lời mà nhìn đám thanh niên trước mặt:
- Có quỷ hay không không quan trọng. Trước tiên các người trả lời câu hỏi này của tôi đã, các người có sợ quỷ không?
- Đương nhiên... không sợ. Quỷ tính là thứ gì, gặp nó tôi đánh một quyền là xong. Tôi không tin bằng vào hai mươi năm Đồng Tử Công của mình lại phải sợ những vật kia.
Trương Hạo phi thường tự tin nói.
Thật không biết loại này tự tin của hắn là đến từ chỗ nào.
Dương Gian đối với hắn giơ ngón tay cái lên, cảm khái nói:
- Đại ca, anh đúng là dũng sĩ a. Chỉ một câu này của anh tôi liền bội phục. Xem như tôi làm không được, tôi rất sợ quỷ. Cũng như hiện tại đây, tuy nhìn tôi bình tĩnh thế thôi chứ nội tâm đang cực kỳ hoảng loạn. Nếu không nhờ có các vị còn thở, tôi cũng ngoài nghi các vị có phải là người hay không.
Thậm chí Dương Gian còn không thể xác nhận hơn hai mươi người ngồi trên xe buýt có bình thường chăng.
Bất quá khi đám thanh niên này lên xe. Dương Gian thấy bọn họ chưa từng ngừng nói, xem hẳn đám người này không có vấn đề gì.
- Cậu nói vậy là sao?
Trương Hạo có chút khó hiểu.
Dương Gian đáp:
- Chẳng lẽ mấy vị ngồi trên xe nửa tiếng mà không phát hiện có gì bất thường à? Tôi là người ngoài thì thôi đi, chẳng lẽ xe buýt tại Tiểu Xuân đều đi về phía ngoại thành hết?
Nói xong Dương Gian chỉ ra ngoài cửa sổ.
- Gần đây tuyến đường bị sửa lại, lộ tuyến đã thay đổi, đường này không sai mà?
Trương Hạo nhìn một lúc rồi đáp, trông hắn chả có tí nào ngạc nhiên hết.
- ?
Nghe nói thế liền đến phiên Dương Gian nghi ngờ.
Lộ tuyến không sai?
Này sao có thể, nếu lộ tuyến không có vấn đề, vì sao cửa sổ không mở ra được. Chẳng lẽ mình hư thận rồi?
- CMN, tài xế đi nhầm đường rồi. Hiện tại tôi nhớ ra rồi, trước đó mọi thứ đã được sửa xong. Năm ngày trước lộ tuyến đã được đổi lại, khó trách tôi luôn thấy là lạ. Mắt Trương Hạo cậu đúng là mù rồi, đi sai đường lâu như thế cũng không biết.
Một nam sinh khác kịp phản ứng.
- Vậy làm sao bây giờ?
Nữ sinh trợn tròn mắt.
- Để tôi hỏi lái xe xem, có phải tuyến đường đã được đổi lại.
Trương Hạo vội vàng đứng lên, hứng thú nói chuyện ma khi nãy mất sạch.
Cứ đi thế này thì không biết khi nào mới tới nơi.
- Tốt nhất cậu nên cẩn thận một chút.
Dương Gian nhắc nhở nói.
Cẩn thận một chút?
Trương Hạo nhìn thoáng qua Dương Gian:
- Ý cậu là sao?
- Không có gì, ý trên mặt chữ. Khả năng khi gặp tài xế cậu sẽ đụng phải nguy hiểm. Bất quá tôi cũng không chắc, nếu có gì tôi nghĩ cậu nên kêu lên.
Dương Gian đáp.
- Ai biết tài xế kia có phải lưu manh không, lão sẽ ép buộc khách đi xe?
Một nữ sinh ngồi bên cạnh có chút sợ hãi nói.
- Cậu nghĩ gì thế. Nhiều người như vậy hắn bắt cóc thế nào. Không sao đâu, để tôi đi qua hỏi chuyện là được.
Trương Hạo đáp.
Dương Gian thấy vậy cũng không khuyên nhiều, để đối phương biết rõ tình huống hắn gặp phải cũng tốt.
Dù sao cũng phải có người hành động.
Trước đó vẫn không sao nhưng nghe Dương Gian nói vậy, Trương Hại lại có chút sợ sệt, sẽ không phải bị bắt cóc chứ.
Có điều hắn vẫn đi tới. Bất quá lúc hắn đi tới giữa xem thì một bà lão ngồi bên cạnh bỗng vươn bàn tay đầu nếp nhăn ra bắt lấy Trương Hạo.
Lúc Trương Hạo quay đầu sang, bà lão cười nói:
- Thằng nhóc này, con an tâm ngồi xuống trước đi. Chờ tới trạm tiếp theo hãy xuống, cùng đừng nói tài xế ngừng xe.
- Vì sao?
Trương Hạo nghi hoặc hỏi.
Lông mày Dương Gian khẽ động, hắn để mắt tới lão bà bà kia.
- Ta lớn tuổi nên đi đường không tiện. Xe này vừa vặn đi qua thôn bên cạnh, ta muốn về sớm một chút.
Bà lão nói.
- Cái kia... cũng tốt a.
Trương Hạo suy nghĩ một chút, đành phải bỏ ý nghĩ đi nói chuyện với tài xế.
Dường như bà lão cũng phát hiện Dương Gian đang nhìn mình. Bà quay đầu nhìn lại, cười ngượng ngùng một cái.