"Tên gia hỏa này cẩn thận thật, hắn ta không tin bất cứ người nào. Ngay cả tổng bộ mà hắn ta cũng lựa chọn ẩn giấu tin tức. Hắn ta không muốn bất cứ kẻ nào biết được thông tin của bản thân."
Thế nhưng hắn lại nghĩ chuyện này cũng là điều bình thường.
Bất cứ người trưởng thành nào, nếu tâm trí người đó thành thục một chút, cẩn trọng một chút thì chắc chắn khi sở hữu được một loại năng lực không tưởng nào đó. Người ta sẽ không đi khoe khoang lung tung mà lựa chọn che giấu nó.
Huống chi trên thế giới này ngự quỷ nhân cũng không phải là chuyện gì quá đặc biệt, điệu thấp là điều khá quan trọng.
"Đối với loại Cảnh sát Quốc tế không chịu tiết lộ bất cứ thông tin nào, cộng thêm việc chưa có công lao gì như hắn ta. Nếu không phải ước định về tinh thần còn khá tốt thì chắc là đã bị sa thải từ lâu rồi. Không trách được vì sao bên phía Lưu Tiểu Vũ lại không thèm quan tâm đến nguyên nhân mất tích của tên này. Nếu đổi lại người mất tích là ngự quỷ nhân có cấp bậc tương đương với Vương Tiểu Minh, chắc là tổng bộ sẽ tổ chức một cuộc cứu viện quy mô lớn rồi."
Dương Gian cũng không cảm thấy điều này có gì đó bất ổn, bởi vì đây chính là hiện thực, là bản chất của xã hội. Chỉ khi người có giá trị thì mới đáng giá để cho kẻ khác nỗ lực vì ngươi. Nếu như biểu hiện bên ngoài của ngươi chỉ là một tên phế vật, như vậy sẽ không có bất cứ ai lại đi lãng phí tài nguyên cho một tên phế vật cả.
"Mục đích khi bảo mình điều tra chuyện này của Lưu Tiểu Vũ cũng không vì lo lắng cho sự an toàn của tên Hứa Phong này. Dù sao hắn ta cũng đã mất tích mười ngày rồi mà chẳng ai ngó ngàng gì. Mục đích thật sự chính là kiểm tra xem chỗ này có phát sinh chuyện linh dị nào không, để tổng bộ còn biết mà thành lập hồ sơ báo cáo và chuẩn bị xử lý."
Lúc này xe buýt dừng lại, có 5 người trẻ tuổi lên xe, trong đó có 2 nam và ba nữa, trông bộ dạng thì giống như đang đi phượt.
Thế nhưng không có một ai xuống xe.
Vị trí của tín hiệu vẫn nằm ở trên xe, vì thế Dương Gian quyết định lại chờ thêm mấy trạm xe buýt nữa.
Năm người vừa lên xe cũng lui ra sau hắn để ngồi, ngồi ở trên hai hàng ghế bên trái cùng trò chuyện với nhau, có vẻ tâm trạng đang cực kỳ tốt.
Xe buýt lại tiếp tục di chuyển.
Lúc này có một người thanh niên đeo cái túi ngồi ở bên cạnh đột nhiên tỏ ra thần thần bí bí nói với mấy người bạn:
- Đúng rồi, mấy cậu có biết đến việc thành phố Đại Xương bị sương mù bao phủ gần đây không?
Một người bạn nam khác vội đáp lại:
- Đương nhiên là biết, nó đăng đầy ở trên mạng. Nghe bảo là do hóa chất của công ty nào đó bị rò rỉ khiến cho không khí bị ô nhiễm nên thành như thế. May là ô nhiễm không lan truyền sang chỗ chúng ta, nếu không người dân thành phố cũng ta chỉ còn biết trách phận mình xui xẻo thôi.
Mấy cô gái ở bên cạnh cũng góp lời vào:
- Đúng thế, do không khí bị ô nhiễm bởi chất thải công nghiệp. Mà chuyện này thì ngày nào cũng có, có gì để mà bàn luận đâu.
Người thanh niên đeo túi kia lập tức hạ giọng và nói nhỏ:
- Cái gì mà bị ô nhiễm bởi hóa chất công nghiệp chứ, đó đều là đánh rắm hết.mấy cậu cũng đi tin những lời nói đó hay sao thế. Tôi nói cho các cậu biết, nguyên nhân thực sự của chuyện sương mù bao phủ toàn bộ thành phố Đại Xương chính là do quỷ đó. Tôi có một người bạn đang ở thành phố Đại Xương. Thời gian đại khái khoảng mười ngày trước, khi đó lớp sương mù kia còn chưa có tản ra. Người bạn kia của tôi đã điên cuồng gửi tin nhắn xin giúp đỡ, tôi cũng nhận được tin nhắn, cậu ta bảo toàn bộ thành phố Đại Xương đâu đâu cũng thấy quỷ.
Có một cô gái trong nhóm lập tức phản bác:
- Cậu đừng có mà lừa tụi này. Quỷ làm sao có thể làm được chuyện như vậy chứ, quỷ đâu ra mà lắm thế, nguyên cả thành phố. Chẳng lẽ cậu cho rằng thành phố Đại Xương đang xảy ra chuyện như phim Resident Evil hay sao?
Người thanh niên mặc balo kia nói:
- Cũng bởi vì náo động quá lớn, quốc gia trực tiếp điều động quân đội tiến hành phong tỏa hết toàn bộ khu vực. Đồng thời đặt lệnh giới nghiêm xung quanh khu vực cách thành phố 30 km.
Người bạn ở bên cạnh lập tức bĩu môi.
- Được rồi, cứ cho lúc trước có quỷ xuất hiện đi nữa thì vì sao hiện tại lại không còn xuất hiện. Đừng bảo với tôi là mấy con quỷ đó đã bị pháo bắn chết rồi nhé.
Người thanh niên đeo balo lập tức bị nghẹn lời:
- Ách, chuyện này tôi không biết được nhưng chắc chắn người bạn kia sẽ không thể nào lừa tôi được.
Trong đám người có một cô gái im lặng từ đầu đến cuối, đúng lúc này đột nhiên nói:
- Đúng rồi, nhắc đến quỷ tôi mới nhớ ra. Gần đây tôi có nghe mẹ tôi bảo ở quê tôi xuất hiện một số chuyện kỳ quái.
Những người khác lập tức hỏi:
- Chuyện gì thế?
- Thời gian đại khái là khoảng một tháng trước, tôi nghe mẹ tôi bảo là ở dưới quê của tôi đột nhiên có người chết liên tục. Những người chết kia đa số là đã cao tuổi rồi, ban đầu không có mấy ai để ý. Nhưng khi người dân trong thôn tập trung lại để tổ chức tang lễ cho bọn họ thì đột nhiên phát hiện ra toàn bộ thi thể đặt ở trong quan tài đột nhiên biến mất đâu không thấy nữa.
Trong khi nói chuyện này, sắc mặt của cô gái kia không được tốt lắm, dường như cô ta tin tưởng vào chuyện này là có thật.
Có cô gái ngồi cạnh cô ta vội nói:
- Còn có chuyện ly kỳ như vậy hay sao? Không phải là có người nào đó ăn trộm thi thể đấy chứ?
Cô gái kia vội lắc đầu và bảo:
- Không, không phải, thi thể vẫn còn nhưng đến ngày thứ hai thì người thân trong nhà đột nhiên phát hiện thi thể mất tích nên nhờ người trong làng đi tìm kiếm. Nhưng mọi người có biết chuyện gì xảy ra với những cỗ thi thể kia không? Tất cả thi thể vậy mà lại xuất hiện ở ngoài ruộng, hơn nữa bọn họ còn dựng đứng ở trên đồng như những con bù nhìn. Hai chân của bọn họ lún sâu vào trong bùn.
Cô ta vừa nói vừa đưa tay ra dấu vị trí bùn ngập đén.
- Với lại chuyện này còn kỳ lạ ở là khi mọi người dựa vào dấu chân được lưu lại ở xung quanh ruộng thì tất cả đều là của những người đã chết. Dường như chính bọn họ đã tự chạy ra mà chôn chân ở dưới ruộng vậy.
Nói đến đây, cô ta đột nhiên tỏ ra bộ dạng nghĩ đến mà sợ, sau đó lại tiếp tục nói:
- Lúc đó có rất nhiều người đều thấy được chuyện này, mẹ tôi cũng ở đó nên bị dọa không dám tiếp tục ở dưới quê nữa, phải chạy lên thành phố.
Cả đám thanh niên ngồi nhìn nhau, ai nấy đều tỏ ra kinh ngạc đến ngây người.
Một người thanh niên khác cũng chờ không kịp nên vội chen lời:
- Nếu nói đến chuyện ma thì tôi cũng có một câu chuyện...
Dương Gian ngồi ở một bên và nghe hết câu chuyện của đám người, hắn có thể kết luận được chuyện mà cô gái kia nói hoàn toàn là sự thật. Bởi vì tin tức đưa ra rất rõ ràng chứ không phải là những thông tin mơ hồ như những câu chuyện xưa.
Đương nhiên đó cũng là một chuyện linh dị xảy ra ở thôn của cô gái kia. Chỉ dựa vào số lượng người tử vong thì chuyện linh dị này có cấp bậc rất thấp chỉ là chuyện linh dị cấp C mà thôi.
Sau một hồi ngồi trong xe buýt, bất tri bất giác bầu trời ở bên ngoài đã dần chuyện sang màu đen.
Suốt cả quãng đường xe buýt đã dừng lại hai ba lần rồi nhưng lại không có bất cứ ai đi xuống xe. Đến cuối cùng khoảng cách giữa các trạm càng ngày càng dài. Tiếp đó có một đoạn thời gian dài xe buýt không dừng lại để đón khách và bầu trời ở bên ngoài đã trở nên tối tăm.
Đồng thời Dương Gian phát hiện ra chiếc xe buýt đã rời khỏi khu vực thành phố và tiến về ngoại ô. Tín hiệu điện thoại vệ tinh của người Cảnh sát Quốc tế mất tích kia vẫn còn nằm nguyên ở trên xe.
Trong lòng Dương Gian lập tức trầm xuống.
"Sẽ không xui xẻo như vậy chứ..."