Một con quỷ bị giam trong tủ gỗ.
Dương Gian cảm thấy có thể gọi thứ này là tủ quỷ.
Đặc tính không rõ, cách giết người không rõ. Thậm chí độ nguy hại cũng không rõ. Bởi vì hắn thăm dò từ nãy tới giờ mà lệ quỷ trong tủ cũng không mò ra.
Đúng rồi!
Con quỷ bị giam trong ngăn tủ đầu tiên. Xem như hắn tới gần nó cũng không tập kích hắn, cảm giác giống như đó chỉ là một vật vô hại vậy.
- Bất quá dù con quỷ trong quỷ là dạng gì. Nhất định cái tủ này có tác dụng. Giống như gương quỷ giúp người ta phục sinh. Tuy phải trả giá lớn là thả một con quỷ trong gương ra nhưng vẫn là một năng lực cực kỳ lợi hịa, là lợi khí bảo mệnh. Hẳn chủ nhân đó cũng hi vọng hậu nhân biết cách sử dụng những thứ này.
Dương Gian trầm ngâm:
- Có lẽ giá trị của thứ này còn lớn hơn gương quỷ nhiều, thế nhưng giá trị của nó nằm ở đâu? Nếu mình có thể thăm dò ra sẽ có thu hoạch khó mà tưởng tượng nổi.
Theo suy đoán của Dương Gian, tủ gỗ này vô cùng nguy hiểm nhưng cũng ẩn chưa năng lực cực lớn.
Chủ nhân không lưu lại phương thức sử dụng, đoán chừng không muốn để hậu nhân tùy tiện nắm giữ được nó. Miễn cho tâm ma bành trướng không thể khốn chế, tạo thành một trận đại nạn. Từ đó để người đời sau tự tìm tòi, mà quá trình này cũng xem như một loại khảo nghiệm.
Anh thông qua sẽ hiểu rõ thứ này, biết cách cẩn thận khống chế nó. Ngược lại thì mất mạng.
Lúc trước Trương Vỹ bị gương quỷ nguyền rủa cũng vì điều này.
Chỉ là lần trước nhờ có Trương Vĩ mà Dương Gian biết cách sử dụng tấm gương. Có điều hiện tại, hắn dựa vào sự chỉ dẫn của tấm da mà tiến vào căn phòng này. Lần đầu tiên tiếp xúc nên tin tức có hạn.
- Nếu Vương Tiểu Minh ở đây. Hắn sẽ có biện pháp thăm dò chứ?
Dương Gian không khỏi nghĩ tới giáo sư Vương.
Hắn tự nhận về mặc thông minh thì mình và Vương Tiểu Minh có chênh lệch không nhỏ.
Dù sao người ta cũng là nhân tài được đất nước xem trọng bồi dưỡng, rất nhiều phương diện vượt xa người bình thường.
Suy nghĩ một chút, rất nhanh Dương Gian vừa cười vừa lắc đầu:
- Quá ỷ lại vào người khác là chuyện không tốt. Trước chuyện linh dị chỉ có thể tự mình chèo chống, chỉ chăm chăm dựa vào người khác, một khi lâm vào tuyệt cảnh liền xong đời. Huống chi mình còn giết em trai của Vương Tiểu Minh, nói đi nói lại đây vẫn là một tai họa ngầm.
Bởi vì ân oán đó mà hắn và Vương Tiểu Minh không cách nào trở thành đồng bọn được.
Nhìn tủ gỗ vô cùng yên tĩnh này, Dương Gian cũng không rối rắm nữa.
Ngôi nhà này đã qua trăm năm, trước kia tủ quỷ không có chuyện gì thì bây giờ cũng vậy. Chỉ cần hắn kông loạn, mọi thứ vẫn có thể duy trì được.
Thừa dịp thời gian còn sớm, Dương Gian quyết định kiểm tra lại căn phòng một lần, để xem có đầu mối gì hữu dụng không.
Căn phòng đơn sơ chỉ có hai món đồ. Một là tủ gỗ, hai là cái bàn vừa bị Dương Gian đập nát.
Bàn gỗ không có gì bất thường. Bất luận nhìn thế nào ánh mắt hắn cũng bị tủ gỗ kia thu hút.
Mắt quỷ không thể nhìn thấy bên trong. Phía sau cánh cửa tủ là một con quỷ đang bị nhốt. Tầng dưới tủ gỗ được đóng kín như đang giam giữ thứ gì đó, sợ làm thứ kinh khủng nào đó trỗi dậy.
- Chờ một chút, kia là?
Dương Gian chợt để mắt đến một cái địa phương không đáng chú ý.
Phía trên tủ gỗ có đặt thứ gì đó.
Vì cẩn thận nên Dơng Gian không trực tiếp tới xem mà gọi quỷ ảnh lấy món đồ đó xuống.
Đó là ba loại đồ vật cực kỳ phổ thông. Một cái bình đựng mực nước, một cây bút máy tinh xảo và một cuốn sổ nhỏ.
Có lẽ đây là vật chủ nhân kia đã dùng qua nhưng số lần sử dụng hẳn không nhiều.
Dương Gian thấy cuốn sổ được xài chắc chưa tới năm lần.
Đương nhiên phán đoán này cũng không chính xác. Có lẽ đây không phải bút ký gì cho cam.
- Có lẽ lúc viết có lưu lại ngấn chữ, thông qua thứ này để tìm thêm vài manh mối hữu dụng cũng tốt.
Dương Gian tỉ mỉ xem, hắn phát hiện trên tờ giấy đầu tiên có dấu bút máy lưu lại.
Dù thời gian đã rất lâu nhưng vì không gian được bịt kín mà bảo toàn rất tốt. Đến tận bây giờ vẫn nhìn ra được.
- Loại vết ngấn này phải tìm người có chuyên môn để phân tích, hẳn trong cục cảnh sát sẽ có.
Dương Gian thận trọng thu hồi bản bút ký trắng này, hắn chuẩn bị tới cục cảnh sát.
Về phần tủ quỷ, tạm thời cứ để nó ở đây.
Đối với loại đồ vật giam giữ lệ quỷ, tốt nhất là để yên nó ở đó, đừng đụng vào. Nếu thứ này vô dụng thì lệ quỷ bên trong đã sớm được thả ra chứ không đợi tới hôm nay.
Dựa vào ý nghĩ này, rất mau Dương Gian liền rời khỏi mật phòng.
Thời điểm trở về biệt thự, hắn thấy bên ngoài có mấy cảnh sát vũ trang đang đứng gác. Xe cảnh sát đứng gần đó, dường như trong nhà có khách, hơn nữa còn là nhân vật quan trọng.
Dương Gian nghĩ, có lẽ đây là phản ứng của phía cảnh sát sau chuyện ký giả.
Vừa vào cửa, hắn liền thấy vài vị nhân viên chính phủ ngồi ngay ngắn, kỷ luật nghiêm minh, rất có kiên nhẫn đợi hắn về.
- Các người là…
Dương Gian hỏi.
- Cảnh sát Dương khỏe chứ. Tôi là đội trưởng đội điều tra Chương Hoa, có vài chuyện liên quan tới vụ tập kích buổi sáng cần báo cáo với cậu.
Người tự xưng là đội trưởng đội điều hoa kính cẩn chào Dương Gian rồi nói.
- Có giấy chứng nhận không?