Sách bản đẹp được làm bởi Nhân
Zalo: 0945 787 018, bán sách truyện giá rẻ
--------------------------
Chưa tới năm phút đã có tiếng còi xe cảnh sát vang lên xung quanh. Tiếp đó một đội cảnh sát vũ trang vội vàng chạy vào bên trong tiểu khu Quan Giang.
- Không được nhúc nhích, toàn bộ ngồi xuống, để hai tay lên đầu.
Không tới năm phút sau, tiếng còi cảnh sát vang vọng một phương. Một đội ngũ đặc công chạy như bay vào tiểu khu Quan Giang.
Tên đội trưởng Terry chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị bắt lại.
Trước mắt thành phố Đại Xương đang được giới nghiêm. Bất kỳ người nào dám gây sự, không cần Dương Gian động thủ thì rất nhanh cũng bị bắt mà thôi. Nếu dám phản kháng thì trực tiếp đánh chết là được.
- Nhớ thẩm vấn kỹ mấy người này, bọn họ kiếm tôi có mục đích. Chuyện này cần điều tra đàng hoàng, có bất kỳ tiến triển gì cũng báo cho tôi biết.
Dương Gian nói.
Một vị đội trưởng đáp lời:
- Xin yên tâm, chúng tôi cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Mấy chuyện liên quan tới nhân vật nhỏ này Dương Gian không có hứng thú. Mà cũng không thể giải quyết sơ xài, hắn muốn biết thế lực nào đang thăm dò mình. Có cơ hội cần phải ra oai phủ đầu tránh cho sau này có thêm phiền phức. Bạn này ảnh hưởng tới việc lớn, buổi tối quấy rầy hắn nghỉ ngơi.
- Tốt rồi, mọi người làm việc tiếp đi.
Rất nhanh Dương Gian đã tới ngôi nhà thời dân quốc cũ kỹ kia.
Đội thi công sửa sang nơi này không tệ. Nóc nhà đã được tu sửa, mặt tường đổ nát cũng gia cố xong, trong ngoài đều thanh lý hết một lần. Tốt hơn nhiều so với lần trước hắn tới. Hiệu suất làm việc của Trương Hiển Quý không tệ. Chỉ dựa vào kế hoạch liền biến một ngôi nhà cũ trở nên tốt như bây giờ. Bất quá do chuyện của quỷ chết đói nên nơi này vẫn chưa hoàn thiện xong.
- Không tệ, chỉnh đốn lại giúp tòa nhà không còn âm trầm như trước nữa.
Dương Gian quan sát xung quanh một chút, hắn đi theo cầu tham lên tới tầng hai âm u kia.
Ngôi nhà được quét vôi lại khiến sự ẩm ướt và mùi vị thối rữa không còn, có điều loại thiết kế quái dị này khiến cầu thang vô cùng âm u. Dù bên ngoài trời nắng đẹp, nơi này lại râm mát một cách kỳ lạ.
- Tấm da nói về thứ bên trong căn phòng này.
Dương Gian tới trước cửa lớn ở lầu hai thì dừng lại.
Dối diện hắn là cánh cửa bằng đồng không hề bị rỉ sét. Hơn nữa còn vừa dày vừa nặng, không hề có chìa khóa, lối vào bị phong kín hoàn toàn. Dường như người xây nên căn phòng không muốn nơi này có người ra vào.
- Căn phòng đặt kính quỷ dùng cửa gỗ và ổ khóa. Ý chỉ chủ nhân hi vọng kính quỷ được ai đó tìm ra. Thế nhưng căn phòng thứ hai lại bị phong kín hoàn toàn. Hẳn vị kia không muốn thứ bị nhốt bên trong lần nữa thấy được ánh mặt trời… Không, không đúng, cửa lớn được làm bằng đồng chứ không phải vàng. Hẳn vị kia hi vọng người tới sau sẽ cẩn thận, không nên tùy tiện mở ra. Nói cách khác, dù đồ vật bên trong là gì đi nữa, nó cũng đặc biệt hơn kính quỷ nhiều.
Dương Gian suy nghĩ một lúc, hắn cho rằng căn phòng thứ hai không có quỷ.
Nếu có, mật giam này đâu thể giam được lệ quỷ. Ngược lại căn phòng còn lại thì có, bởi vì chủ nhân ngôi nhà dùng hoàng kim làm cửa. Thời kỳ dân quốc vàng quý bao nhiêu không cần nói cũng biết.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, toàn thân Dương Gian toát ra ánh sáng đỏ. Hắn trực tiếp sử dụng quỷ vực đi xuyên qua cánh cửa nặng nề, trực tiếp tiến vào bên trong.
Dù bên trong là một mảnh đen kịt nhưng với mắt quỷ hắn có thể nhìn thấy hết thảy.
Dương Gian vô cùng cảnh giác khi tiến vào. Thế nhưng lúc thấy rõ mọi thứ hắn mới biết tất cả lo lắng của mình đều là dư thừa. Đồng thời cũng chứng minh suy đoán của hắn là chính xác.
Căn phòng thứ hai này không có thứ gì quá nguy hiểm. Nơi này chỉ là một căn phòng cỡ vừa có tủ đồ cũ kỹ đã bị tróc sơn, lộ ra màu sắc u ám, cổ xưa của gỗ.
Ngoài ra còn có một cái bàn nhỏ. Trên bàn có một hàng chữ được khắc lên.
"Ngươi có thể có được hết thảy, cũng có thể mất đi hết thảy. Thế nhưng nhất định phải cẩn thận."
Chữ viết vô cùng đoan chính, khắc sâu vào ba phân trên mặt gỗ. Nhìn qua như một lời cảnh cáo, là manh mối duy nhất mà chủ nhân của nơi này lưu lại.
- Nói cứ như không nói, cứ như đánh rắm vẽ vời vậy. Vị kia là người thế nào ấy nhỉ, sao không để lại tin tức gì hữu dụng cả? Câu này có hay không cũng chẳng có gì khác biệt. Có thời gian khắc chữ sau không viết vài phong thư. Khắc thứ này lên là để tôi chơi đố vui à?
Vốn Dương Gian còn có chút chờ mong bản thân có thể phát hiện một chút bí ẩn gì đó. Có điều vị chủ nhân kia có bệnh dài dòng. Tinh tức không lưu lại mà để lại một lời cảnh báo chẳng rõ ràng tí nào.
- Thôi được rồi, vẫn nên tự dựa vào bản thân thì hơn.
Dương Gian vỗ vỗ cái bàn. Hắn muốn biết cái bàn này có gì kahsc thường không. Kết quả do dùng sức quá lớn mà cái bàn trực tiếp bị đánh nát. Đây chỉ là bàn gỗ bình thường, chẳng có gì đặc biệt cả.
- Bàn gỗ bình thường, vậy chỉ còn thứ này…
Dương Gian đánh giá tủ gỗ trước mắt.
Trông nó chẳng khác nào những cái tủ gỗ hắn từng thấy, chia thành hay tầng. Tầng trên có cửa được tạo thành bởi từng thanh gỗ, có thể nhìn xuyên vào bên trong. Bên trong là một mảnh đen kịt, không cách nào thấy rõ.
Tầng dưới giống như một ngăn tủ vậy, được đóng cực kỳ chặt chẽ.
- Chẳng lẽ là thứ này?
Dương Gian nhăn mày:
- Thứ này có biện pháp xác định nhăn của Triệu Lỗi vị trí? Nói đùa cái gì vậy?
Dương Gian không thể thấy bên trong tủ đồ kia là gì, chẳng lẽ mắt quỷ phải nhìn thấy mới đúng. Có điều hắn lại chẳng thấy được gì.
Thông qua cánh cửa hình vuông kia, Dương Gian chỉ thấy một màu đen kịt. Dường như có lực lượng quỷ dị nào đó đã ngăn trở. Rõ là cửa tủ có thể nhìn xuyên qua được, vậy mà chẳng cách nào nhìn được.
- Hình như có chút cổ quái.
Dương Gian nghĩ xong liền mở điện thoại rọi đèn vào.
Lúc này cũng chỉ miễn cưỡng thấy được vài centimet mà thôi. Vẫn không cách nào thấy rõ bên trong tủ.
Nhưng khi hắn tới gần cửa tủ, chợt phía bên trong hắc ám hiện ra một đôi mắt. Đôi mắt nằm phía sau cánh cửa, thông qua cửa gỗ mà hướng ánh mắt quỷ dị quna sát Dương Gian.
Bốn mắt đối diện, một giây thất thần.
- Mẹ nó.
Dương Gian giật nảy mình. Hắn lùi về phía sau vài bước, thiếu chút nữa là lùi ra khỏi phòng rồi.
Trong cái tủ có một đôi mắt?
Thế nhưng sau khi cách xa một khoảng, Dưng Gian lại không thấy đôi mắt kia đâu nữa.
- Chẳng lẽ trong đó có lệ quỷ?
Sắc mặt Dương Gian biến háo không ngừng, hắn nhìn thấy vật kia vẫn chưa đi ra nên cũng bình tĩnh lại.
Mọi thứ xảy ra rất nhanh nhưng Dương Gian có thể khẳng định đấy không phải ảo giác, bên trong có thứ gì đó thật.
- Nhìn cặp mắt kia nhỏ như vậy. Hẳn con quỷ cũng không lớn, chỉ là quỷ con. Bằng không làm sao nó trốn vào trong tủ gỗ được.
- Nhưng vì sao nó không tập kích mình nhỉ, hẳn cửa gỗ không thể giam giữ được nó mới đúng.
Ánh mắt Dương Gian biến hóa không ngừng:
- Câu mà chủ nhân kia lưu lại có ý gì? Ngươi có thể có được hết thảy, cũng có thể mất đi hết thảy?
- Chuyện này không đơn giản như vậy được.
Dương Gian cảm thấy nếu đo chỉ là một con quỷ đơn giản, chủ nhân kia không cần khổ tâm lưu lại câu đó. Chắc chắn tủ gỗ cũng như quỷ kính, là một dạng tồn tại đặc thù. Chỉ là mới tiếp xúc nên hắn không thể nào thăm dò rõ ràng mà thôi.