Triệu Lỗi có điều gì đó là lạ?
Khi chứng kiến người đang đứng ở bên ngoài cửa sổ xe và nói chuyện với hắn, cùng với người bạn thân mà hắn học chung ba năm, một trong những người bạn tốt với đám người Trương Vĩ. Dương Gian đột nhiên cảm giác được một sự quái dị, lạ lẫm.
Loại cảm xúc lạ lẫm này không thể nào nói thành lời được, chỉ là hắn cảm thấy có gì đó không được bình thường.
Dương Gian quan sát Triệu Lỗi thật kĩ nhưng hắn không phát hiện ra điều khác thường nào.
Dương Gian nói:
- Người nhà của Vương San San không có việc gì nhưng bản thân cậu ây lại không được tốt lắm. Trương Vĩ vẫn như cũ, cả ngày ru rú ở trong nhà chơi game, livestream. Cậu tìm mấy người ấy làm gì vậy? Nếu không chúng ta tụ tập lại một lần được không? Mặc dù Tôn Nhân cùng Lưu Kỳ còn chưa về, Miêu Tiểu Thiện và người anh họ của Miêu Tiểu Thiện cũng không có mặt nhưng cũng coi là một lần gặp mặt nhỏ giữa những người bạn học...
- Im miệng.
Trước đó Triệu Lỗi đang bình tĩnh nhưng đột nhiên cậu ta lại trở nên táo bạo, cậu ta vỗ lên đầu xe một cái.
Phía trước xe bị lõm xuống một mảng lớn, trong xe ngay lập tức vang lên những tiếng còi báo động, túi khí an toàn bung ra.
- Vì cái gì, vì cái gì cậu cứu người nhà của bọn họ mà lại không đi cứu người nhà của tôi. Người nhà của Vương San San, của Trương Vĩ đều là mạng người. Chẳng lẽ người nhà của tôi không phải là mạng người hay sao?
Triệu Lỗi gầm lên, trông cậu ta giống như một đầu dã thú đang phát cuồng vậy, có vẻ tâm trạng đang kích động.
Dương Gian nhíu mày, bởi vì loại cảm giác quái dị kia lại xuất hiện và quay cuồng trong lòng hắn. Thế nhưng đối với những lời chỉ trích của Triệu Lỗi, hắn cũng không tức giận, chỉ bình tĩnh đáp:
- Triệu Lỗi, tôi thật sự lấy làm tiếc nuối cùng đồng cảm đối với những chuyện xảy ra ở trên người của cậu. Có lẽ người nhà của cậu đã chết không ít ở trong chuyện linh dị lần này nhưng đó không phải là điều tôi muốn. Chuyện linh dị lần này là chuyện linh dị trên quy mô lớn, vì thế không có một ai có thể tránh khỏi nó được, luôn luôn có người xảy ra bi kịch.
Triệu Lỗi nói:
- Vì vậy mà người nhà của tôi đã chết hết, chỉ còn lại mỗi một mình tôi?
Dương Gian nói:
- Hiện tại tâm trạng của cậu không được ổn định cho lắm, cậu nên chờ một đoạn thời gian để ổn định lại rồi chúng ta nói chuyện sau.
Triệu Lỗi gầm nhẹ:
- Tôi không cần tỉnh táo, tôi cần một cái công đạo.
Dương Gian nhíu mày:
- Tôi lấy cái gì để cho cậu công đạo đây. Việc cần làm hiện tại của cậu cũng không phải là cố ý chạy đến tìm và chất vấn tôi. Mà cậu cần bình tĩnh lại, sau đó nghĩ rõ ngọn nguồn của mọi chuyện. Chỉ có như vậy cậu mới có thể hiểu được người sai cũng không phải là tôi.
Triệu Lỗi nói:
- Thân là Cảnh sát Quốc tế của thành phố Đại Xương thì cậu phải có nghĩa vụ xử lý chuyện linh dị ở chỗ này chứ. Nhưng thực tế thì sao, cậu có xử lý nó đâu.
Dương Gian nói:
- Không có bất cứ ai có thể làm được hoàn hảo hết tất cả mọi chuyện. Bất cứ thành phố nào mà có Cảnh sát Quốc tế cũng đều phát sinh những bi kịch. Cậu cũng hiểu mà, tất cả chúng ta đều là người sống sót từ sau chuyện của trường Thất Trung, cậu nên học hỏi và chấp nhận sự tàn khốc của hiện thực đi. Với lại hiện tại tôi càng cảm nhận được sự khác thường của cậu. Mặc dù tâm trạng của cậu lúc này rất không ổn nhưng nó lại không quá giống với một người bình thường. Người lại nó khiến cho tôi cảm thấy giống...
- Giống quỷ đúng không?
Triệu Lỗi tiếp lời của hắn, đồng thời sự phẫn nộ ở trên mặt cũng biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng, không có chút tình cảm nào.
- Bởi vì tôi cũng đã trở thành người giống cậu, trở thành ngự quỷ nhân.
- Nói ra cũng thật sự buồn cười, tôi chạy khắp thành phố để tìm kiếm lệ quỷ, vậy mà không tìm được một con nào. Thế mà khi thành phố Đại Xương xảy ra chuyện, tôi cố ý chạy đến nhà của cậu để tìm kiếm sự giúp đỡ thì lại thấy được một người giống như đúc với cậu. Chắc cậu đã thấy được người kia rồi mà, đúng không. Ngồi yên một chỗ đọc báo, không nhúc nhích...
Nghe đến đoạn này, tròng mắt Dương Gian co lại.
Là thứ kia?
Từng có đoạn thời gian hắn cố ý đi tìm kiếm kia nhưng không có kết quả. Vậy mà không nghĩ tới nó còn ở lại trong nhà cũ của hắn, hơn nữa còn để cho Triệu Lỗi vô tình gặp phải nó.
Dương Gian lập tức hỏi:
- Vậy sao cậu có thể sống sót được? Thứ kia rất nguy hiểm.
Triệu Lỗi lập tức tươi cười, nụ cười của cậu ta có mang theo sự quỷ dị.
- Cậu cảm thấy sao.