Khủng Bố Sống Lại

Chương 488: Người Đọc Báo




Thấy được bộ dạng này của cậu ta, không hiểu sao lúc này trong lòng của Dương Gian đột nhiên cảm giác được một cỗ hàn ý. Có một loại trực giác nào đó nói cho hắn biết trạng thái hiện tại của Triệu Lỗi rất cổ quái, hơn nữa còn rất nguy hiểm. Đã khác xa so với ngự quỷ nhân bình thường.

- Cậu đã bị nó ảnh hưởng? Hay là nói hiện tại cậu đã trở thành một con quỷ chân chính... Còn Triệu Lỗi đã chết rồi.

Ánh mắt của hắn trở nên chuyên chú, nhìn chằm chằm vào người của Triệu Lỗi. Đồng thời một con mắt quỷ không an phận đã tự động mở ra.

Mặc dù trước đó hắn từng tiếp xúc với con quỷ này một lần ở trong nhà cũ, nhưng lần đó nhờ sự nhắc nhở của Lưu Tiểu Vũ, cho nên hắn biết được, dường như con quỷ này có thể xuyên tạc được trí nhớ của người khác, đồng thời để cho bản thân người kia không hề hay biết gì.

Ngoài ra ở trong tay con quỷ này còn có một tờ báo màu đỏ đậm, dường như tờ báo này có thể in lại khuôn mặt của người khác. Còn chuyện gì sẽ xảy ra sau khi in lại được mặt của người khác, hắn không biết được.

Bởi vì hắn đã chạy thoát được khỏi lần tập kích đó, không để cho con quỷ kia thành công.

- Tôi biết hết toàn bộ chuyện của cậu, hiện tại giữa tôi và cậu vẫn còn có khoảng cách. Sau này tôi sẽ còn đến tìm cậu để đòi lại công đạo cho người nhà đã chết của tôi. Kể từ ngày hôm nay trở đi chúng ta đã không còn là bạn học với nhau nữa.

Trên mặt vẫn mang theo nụ cười quỷ dị, Triệu Lỗi chậm rãi lùi ra phía sau, dường như cậu ta muốn rời khỏi đây.

- Nếu cậu đã nói như vậy. Hôm nay tôi sẽ lưu cậu lại, không thể thả cậu ra ngoài kia và mặc kệ không quan tâm được.

Mặc kệ Triệu Lỗi đã xảy ra chuyện đặc thù nào và trên người cậu ta đã phát sinh sự thay đổi gì. Chỉ cần cậu ta từng tiếp xúc với thứ ở trong nhà của Dương Gian, chắc chắn cậu ta có vấn đề.

Cho nên Dương Gian cảm thấy bản thân nên hạn chế cậu ta lại, sau đó trở về chậm rãi nghiên cứu. Nếu không được thì xách Triệu Lỗi, gửi qua bưu điện cho Vương Tiểu Minh, để hắn ta tìm kiếm đáp án.

Trong nháy mắt.

Trên người Dương Gian hiện lên ánh sáng màu đỏ, sau đó hắn lập tức biến mất khỏi vị trí ghế lái.

Dương Gian đột ngột xuất hiện ở vị trí lúc nãy của Triệu Lỗi, đồng thời đưa tay ra muốn bắt lấy cậu ta.

Thế nhưng Triệu Lỗi biến mất rồi.

Thay thế cho Triệu Lỗi chính là một tờ báo màu đỏ rơi xuống mặt đất.

Trên tờ báo đỏ đậm này bắt đầu có máu tươi thấm ra, một khuôn mặt người hiện lên rõ ràng trên tờ báo.

Bộ dạng của gương mặt này chính là... Triệu Lỗi.

"Quả nhiên cậu ta đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn."

Sắc mặt Dương Gian thay đổi, khi nhìn thấy gương mặt màu đỏ hiện lên trên tờ báo, không hiểu sao trong lòng của hắn lại xuất hiện một loại dự cảm chẳng lành.

Tờ báo màu đỏ này rất quái dị, với lại nó đã từng bị con quỷ kia cầm ở trong tay. Trong tình trạng bản thân bị xuyên tạc trí nhớ, có lẽ Triệu Lỗi không thể xem như là một vị ngự quỷ nhân. Mà ngược lại, có lẽ cậu ta đã bị lệ quỷ khống chế.

Chỉ sợ là ngay cả bản thân cậu ta cũng không hề biết được rằng cậu ta đang bị khống chế.

Ai cũng không thể nào biết được, bởi vì nguyên do trí nhớ xuất hiện vấn đề.

Không do dự chút nào, Dương Gian vội vàng khống chế quỷ anh đi ra để lấy tờ báo đó về.

Nhưng hắn còn chưa ra tay, xung quanh chợt nổi lên một trận gió âm lãnh.

Ngay lập tức ở xung quanh xuất hiện hàng đống tờ báo màu đỏ, sau đó hóa thành một đống bụi đất.

Trong nháy mắt, cả con đường bị biến thành một khu vực hoang vu, bị vứt bỏ.

"Quỷ vực?"

Dương Gian cau mày.

Hắn nhìn thấy được những tờ báo màu đỏ đang bay đầy trời kia, mỗi một tờ ở trên đó đều hiện lên một khuôn mặt người, có nam, có nữ, có người lớn, có trẻ con, còn có cả Triệu Lỗi... Những khuôn mặt này có đủ các loại biểu cảm, hoảng sợ, bình thản, tuyệt vọng, hạnh phúc... Trông như những khuôn mặt nạ vậy, rất quỷ dị và kinh người.

Mà ở điểm cuối con đường.

Đột nhiên xuất hiện một chiếc ghế dài, giống như những chiếc ghế ở trong công viên.

Ở trên đó có ngồi một người, hắn chỉ có thể nhìn thấy hai chân của người này. Còn lại người và mặt đều đã bị một tờ báo che khuất hết rồi.

Người kia ngồi yên ở đó đọc báo, không nhúc nhích.

Trông cứng ngắc như một cỗ thi thể.