Vương Tiểu Minh nói:
- Tôi sẽ làm ra một bản cảnh báo đối với mọi người, sau đó báo cáo lên trên. Đây không còn là chuyện của riêng cậu nữa, mà là chuyện của tổng bộ Cảnh sát Quốc tế.
Lúc này Triệu Kiến Quốc đi tới, anh ta thấy tò mò nên hỏi thử:
- Giáo sư Vương, là cái gì vậy?
Vương Tiểu Minh nói:
- Một số thứ không bình thường có chứa mối nguy hiểm tiềm ẩn. Sau này cậu sẽ biết, hiện tại còn cần giữ bí mật.
Nghe vậy Triệu Kiến Quốc không hỏi thêm nữa.
Lúc này Phó bộ trưởng Tào Duyên Hoa đứng dậy để phát biểu tổng kết cuộc họp lần này, trên mặt ông ta vẫn mang theo nụ cười.
- Lần này chuyện linh dị của thành phố Đại Xương có thể kết thúc được là nhờ vào Dương Gian và sự giúp đỡ hết sức của giáo sư Vương. Ngoài ra còn có sự vất vả của mọi người, sau này sự an toàn của phân khu Châu Á chúng ta còn cần trông cậy vào sự giúp đỡ của mấy vị Cảnh sát Quốc tế. Ở đây, tôi xin thay mặt tổng bộ nói ra lời cảm ơn đối với mọi người...
Những câu sau đó đều toàn là những lời khách sao, Dương Gian không có tâm tư đi nghe nó. Hắn đã làm xong hết mọi chuyện mà cuộc họp lần này cần làm rồi.
Đã lộ mặt ra đối với những vị Cảnh sát Quốc tế khác, đồng thời báo cáo những thứ liên quan đến chiếc đinh đóng quan tài.
Còn lại chỉ là chọn ngày nào đó chạy đến thành phố Đại Kinh một chuyến để nhận khen ngợi và lĩnh công. Thế nhưng đó là chuyện sau này, cứ để lúc nào đó chán quá thì chạy qua đó coi như đi giải khuây.
Đợi cuộc họp kết thúc, Dương Gian lập tức đứng dậy định rời khỏi đây.
- Nếu không có việc gì nữa, tôi về nhà ngủ tiếp đây.
Vốn dĩ có một số người còn đang định đề nghị mọi người có nên tổ chức một bữa ăn uống gì đó nhằm kết giao với nhau. Nhưng khi thấy Dương Gian muốn rời khỏi đây nên đành nuốt vào, không nói ra nữa.
Dù sao có nói ra cũng sẽ bị người ta từ chối, vì tên Dương Gian này không phải là người dễ gần.
Thế nhưng vốn ngồi yên ổn nữa ngày trời, vậy mà lúc này Hùng Văn Văn lại nhảy ra gọi Dương Gian.
- Dương Gian, chờ…chờ một chút.
Người khác thấy như vậy thì tò mò quan sát.
- Hả? Chẳng lẽ Hùng Văn Văn nhìn không vừa mắt Dương Gian nên muốn kêu hắn lại để chửi một hai câu.
Đứa trẻ này chắc chắn là được nuông chiều đến hư rồi, hiện tại nó không còn coi ai vào mắt. Lúc này nó còn mắng tất cả mọi người trong phòng họp là rác rưởi, là phế vật. Nếu không phải mọi người đều thấy nó còn là một đứa bé, không so đo, không thì làm gì có ai dễ dàng tha cho nó như vậy được.
Dương Gian quay đầu lại và nói:
- Anh bạn nhỏ, có việc gì thế?
Con ngươi Hùng Văn Văn đảo một vòng, sau đó nói:
- Tôi chỉ muốn hỏi anh một chút, hiện tại anh đã có bạn gái chưa?
Dương Gian nói:
- Đây là chuyện tình cảm cá nhân của tôi, trẻ con vẫn đừng nên hỏi han nhiều đến chuyện này.
Hùng Văn Văn nói:
- Nếu anh còn không có bạn gái vậy tôi có thể giới thiệu mẹ tôi cho anh. Tôi nói cho anh biết, mẹ tôi rất xinh đẹp, là một mỹ nữ.
Dương Gian nghĩ nghĩ một hồi, sau đó mới nói:
- Ý của cậu là... Muốn để tôi làm mẹ cậu?
- Phụt!
Nghe hắn nói như vậy, lúc này có vị Cảnh sát Quốc tế đang uống nước đột nhiên phun hết ra ngoài.
Nhất thời mặt của Hùng Văn Văn cũng đỏ lên, nó không biết nói cái gì nữa cả.
Dương Gian nói:
- Việc này tôi không có ý kiến, chỉ là không biết cha của cậu có đồng ý hay không thôi.
Hắn đã từng gặp qua việc hãm hại cha, hãm hại con. Nhưng chưa bao giờ thấy hãm hại mẹ.
Triệu Kiến Quốc đi tới, anh ta cố gắng lắm mới nín được cười:
- Cha của hắn chết ở trong chuyện linh dị, hiện tại mẹ hắn đang độc thân. Cũng chỉ hơn ba mươi chút, vẫn còn trẻ. Coi như có tái hôn lần nữa cũng là chuyện bình thường. Đúng là cậu có thể suy tính một chút, dù sao với điều kiện ưu tú của cậu hiện tại. Nếu ở nước ngoài dù cậu có muốn lấy công chúa hoàng thất gì đó cũng là chuyện bình thường.
Dương Gian gật đầu tỏ vẻ hiểu ra.
- Thì ra là vậy.