Khủng Bố Sống Lại

Chương 482: Bức Ảnh




Phải nói là tên Lâm Long này cực kỳ xui xẻo.

Khi không lại chõ đầu vào để bị gõ một lần, ngoài ra còn bị nhốt ở trong cái rương này gần nửa tiếng đồng hồ. Nếu không phải ngự quỷ nhân đều sẽ đặc biệt hơn người bình thường một chút, có lẽ hắn ta đã chết ngạt mất rồi.

Nhưng bản thân hắn ta lại trải qua nửa tiếng đồng hồ này một cách chân thực, ở trong một không gian tối tăm, yên tĩnh đế mức tuyệt đối. Giống như là một người bị chôn sống vậy, dù bị chôn một phút cũng khiến cho người ta phải phát điên.

Với lại hắn ta còn chưa biết được, hiện tại bản thân đang bị Dương Gian rao bán.

Với giá cả rất cao.

Nếu để cho Lâm Long biết được bản thân hắn ta có thể đạt được cái giá đó, nói không chừng hắn ta sẽ tự bán bản thân mất.

Còn kết quả sau đó, hắn cũng chẳng khá hơn được chút nào.

Dương Gian móc hắn ta từ dưới đất ra, sau đó ngay cả nắp rương cũng chẳng được mở, cho nên người không thể ra ngoài. Cái rương đã bị mang đi khỏi phòng họp, sau đó cho lên máy bay và mang đi. Cũng không biết mang đi đâu nữa, giông như bị vứt bỏ ở nơi hoang dã vyaj.

Trong lòng ai nấy đều cảm thán.

"Đây chính là kết quả của việc tự tìm đường chết, nếu muốn làm người thì đừng nên học theo Long.

Hơn hai giờ sau, cuộc họp cũng được kết thúc.

Sau khi Dương Gian báo cáo tổng kết kinh nghiệm xong, đến lượt Vương Tiểu Minh đi lên báo cáo tổng kết chuyện linh dị lần này. Đương nhiên Vương Tiểu Minh sẽ không thể nào ăn nói bậy bạ như Dương Gian được, mà là thông báo thật sự về sự đáng sợ của chuyện linh dị cập độ S. Đồng thời dặn mọi người phải cẩn thận, chuyện này không phải là chuyện mà một người có thể xử lý.

Đương nhiên nếu còn có người đi tin tưởng lời nói của Dương Gian thì chết cũng chẳng có gì đáng tiếc.

Tổng bộ Cảnh sát Quốc tế sẽ không nuôi một đám thiểu năng. Xử lý chuyện linh dị mà không có đầu óc là không thể làm được.

Sau cuộc họp lần này, toàn bộ ngự quỷ nhân bắt đầu định vị lại vị thế của Dương Gian.

Không cần bàn đến việc công lao của hắn lớn như thế nào và lớn bao nhiêu. Nhưng chỉ bằng việc hắn có thể xử lý gọn nhẹ Cảnh sát Quốc tế Lâm Long và đẩy lùi Thiếu tướng bộ đội đặc chủng Lý Quân, cùng với quỷ vực của hắn có thể kéo dài 10 km đã đủ biểu hiện ra.

Tên tiểu tử này không phải lợi hại một cách bình thường.

Dù không phải là người mạnh nhất, nhưng ít ra hắn cũng phải nằm trong đám ngự quỷ nhân đỉnh cao của toàn thế giới. Nếu có một cái bảng để xếp hạng ngự quỷ nhân, như vậy chắc chắn Cảnh sát mắt quỷ sẽ có tên trên bảng.

Lúc này Vương Tiểu Minh nhìn về phía Dương Gian và nói:

- Sau khi cuộc họp lần này kết thúc, tôi sẽ lập tức trở lại thành phố Đại Kinh. Sau này, có lẽ là một đoạn thời gian dài, cậu sẽ không cần phải nhìn thấy bộ mặt chán ghét của tôi, tôi cũng không cần phải nhìn thấy cậu. Trước đó cậu có gì muốn nói thêm nữa không?

Trên mặt hắn ta không biểu thị sự vui buồn nào, mà chỉ là sự tỉnh táo tuyệt đối.

Dù nói như thế nào đi nữa, thì Dương Gian cũng chính là thủ phạm đã giết chết người em trai duy nhất của hắn ta, Vương Tiểu Cường.

Mặc dù hắn ta biết em trai của hắn ta phạm phải sai lầm cực kỳ nghiêm trọng, nhưng đây không phải là kết quả mà Vương Tiểu Minh muốn nhìn thấy.

Chỉ là hiện tại mọi chuyện đều đã xảy ra, nên Vương Tiểu Minh chỉ có thể chôn giấu tất cả mọi thứ ở trong lòng, sau đó trở về tổ chức tang lễ cho em trai trong thầm lặng.

- Không có cái gì muốn nói thêm, anh nhớ là trong vòng hai tháng phải gửi cho tôi đủ hai cây quỷ nến. Ngoài ra hiện tại anh còn thiếu tôi một danh ngạch khống chế lệ quỷ, mặc dù hiện tại tôi không dùng đến nó, nhưng có lẽ sau này sẽ cần... Để tôi nghĩ một chút. Anh nợ tôi quá nhiều thứ, đợi lúc nào đó rãnh rỗi tôi sẽ ghi ra danh sách thứ anh nợ tôi rồi đi đòi. Còn đây là một phần tư liệu, tự bản thân anh xử lý đi.

Dương Gian ném cho hắn ta một tập tài liệu mà hắn chuẩn bị kỹ từ trước.

Sau khi mở ra, Vương Tiểu Minh phát hiện bên trong là mấy tấm hình.

Mặc dù những bức ảnh được chụp từ điện thoại di động không được rõ ràng cho lắm, và còn có chút tối tăm. Nhưng vẫn còn có thể thấy rõ ràng, ở trong khoảng không gian tối tăm này có một cây bằng xương cốt đang cắm rễ trên mặt đất. Ở trên cành cây có treo một bóng người màu đen, cao khoảng ba mét. Người này bị một cây đinh đóng ở trên thân cây, đầu hướng xuống đất.

Mặc dù chưa nhìn thấy qua cây đinh này, nhưng Vương Tiểu Minh cũng có thể đoán ra được, đây chính là chiếc đinh đóng quan tài mà Dương Gian từng nói đến.

Đây chính là thứ hạn chế quỷ chết đói, một thứ nào đó rất thần bí.

Dựa theo những bức ảnh này, có thể thấy cái cây bằng xương trắng này, còn có hình người cao ba mét màu đen kia, có tám chín phần mười là lệ quỷ cấp bậc cao. Mà đinh đóng quan tài chính là thứ công cụ quan trọng trong việc giam giữ nó lại.

Vương Tiểu Minh ngẩng đầu, mặt của hắn ta vẫn như cũ. Hắn ta chỉ cất mấy tấm ảnh đi.

- Không trách được, loại người như cậu mà còn cần phải suy xét đến việc có nên thả thứ này ra ngoài để giam giữ con quỷ chết đói không? Cậu chụp được thứ này từ chỗ nào vậy? Thành phố Đại Xương lại còn có một nơi như thế này ư?

Dương Gian nói:

- Hiện tại ở chỗ nào cũng không còn quan trọng, bởi vì thứ trong tấm ảnh đã biến mất rồi, không còn ở chỗ kia nữa đâu.