Khủng Bố Sống Lại

Chương 484: Anh Là Rác Rưởi




Mặc dù hắn có chút đồng tình với những gì Hùng Văn Văn gặp phải nhưng hắn cũng không có chuẩn bị tốt cho việc tự dưng lại có thêm một đứa con mười tuổi.

Cho nên hắn chỉ có thể từ chối lời giới thiệu này.

Còn về phần mẹ của đứa bé có xinh đẹp hay không, Dương Gian cũng chẳng quan tâm nhiều. Dù sao tình trạng thân thể hiện tại của hắn đã có chút hỏng bét, hắn lấy đâu ra hứng thú mà đi xem mắt nữa.

Dương Gian vẫn nói ra sự thật cho Hùng Văn Văn.

- Cậu muốn xem mắt thay cho mẹ của cậu? Đây là một ý tốt. Nhưng hẳn là cậu cũng hiểu loại người như chúng ta không thích hợp cho việc thành lập gia đình. Không chừng hôm nào đẹp trời chúng ta lại bỏ mạng trọng chuyện linh dị. Dù không chết ở trong chuyện linh dị thì đám người chúng ta cũng không sống được lâu. Vấn đề lệ quỷ khôi phục lại đang còn là một vấn đề nan giải. Tôi thấy cậu vẫn nên kiếm một người bình thường và gả cho mẹ cậu đi.

Đừng nói đến việc đa số ngự quỷ nhân sẽ có vấn đề về tinh thần, dù bọn họ không có vấn đề đi nữa, việc lấy vợ sinh con cũng chỉ tăng thêm đau khổ mà thôi.

Nghiêm Lực, Triệu Khai Minh, Trương Hàn... Gia đình của mấy vị ngự quỷ nhân này có một ai là sinh hoạt trong thoải mái đâu.

Ngay cả bản thân Dương Gian cũng vậy, trước đó hắn vì kiếm tiền cho mẹ hắn dưỡng lão mà phải lao tâm khổ tứ. Nếu không phải hắn may mắn sống sót được sau chuyện linh dị ở thôn Hoàng Cương và kéo dài được thời gian khôi phục của lệ quỷ, kết cục của hắn cũng không khác mấy người kia là bao nhiêu.

Hùng Văn Văn nói:

- Anh mạnh như thế này chắc chắn không chết dễ dàng được. Còn tất cả người bình thường đều là phế vật, một khi gặp được chuyện linh dị là bọn họ bỏ chạy hết, không trông cậy nổi. Nếu có đứng lại cũng chịu không quá ba giây đồng hồ. Mà mẹ tôi có gả đi cũng phải gả cho một người mạnh nhất.

Tào Dương ở bên cạnh tiến đến và bảo:

- Hùng Văn Văn, tôi cực kỳ đồng ý đối với ý kiến này của cậu, đồng thời tôi còn phát hiện ta tôi chính là người cha mạnh nhất mà cậu muốn tìm, cho nên... làm con của tôi nhé. Tôi cũng không ngại việc mẹ cậu đi bước nữa đâu.

Hùng Văn Văn không chút lưu tình khi tặng ngay cho hắn ta một ngón tay thối:

- Anh là rác rưởi, trước sau gì anh cũng sẽ bị vùi dập giữa đống pháo hôi mà thôi. Người chết như anh mà còn muốn cưới vợ, mua cỗ quan tài về nằm sẵn cho quen mùi đi.

Tào Dương cười nói:

- Vậy cậu thử nói xem Dương Gian có thể sống được bao lâu? Nói thế nào đi nữa, hiện tại Cảnh sát mắt quỷ cũng đã là người nổi danh trong cái vòng này rồi, sau này việc mà hắn gánh sẽ không nhẹ đâu.

Người sáng suốt có thể nhìn ra được, mặc dù Dương Gian nổi danh nhưng sau này nếu có gặp được chuyện linh dị cấp độ lớn như thế này, chắc chắn tổng bộ sẽ muốn điều động hắn đi giúp đỡ.

Việc hắn có thể sống sót qua một lần chuyện linh dị cấp S, điều đó cũng không đồng nghĩa với việc hắn sẽ lại sống được lần thứ hai, lần thứ ba... Nói không chừng một lần nào đó hắn liền bỏ mạng.

Hùng Văn Văn nói:

- Tôi dám chắc chắn anh ấy sẽ sống lâu hơn tên phế vật nhà anh.

Tào Dương tỏ ra không quan tâm, hắn ta chỉ bảo:

- Nếu đã vậy, chúng ta cùng chờ xem đi. Con người của tôi không có bản lãnh gì tài ba, nhưng sống dai chính là bản lĩnh của tôi. Dường như trong đám Cảnh sát Quốc tế cùng nhận chức với tôi chỉ có mỗi mình tôi là còn có thể sống sót đến hiện tại. À, còn có tên Phùng Toàn kia nữa, nghe nói là hắn ta bị kẹt trong chuyện linh dị rồi được cứu ra ngoài, không biết tình trạng hiện tại như thế nào rồi.

Vừa nói, hắn ta lại nhìn Dương Gian.

Tào Dương đã gặp qua Phùng Toàn rồi, năng lực tự vệ của tên này cũng coi như tương đối mạnh. Đương nhiên người có thể khống chế thành công hai con lệ quỷ ở giai đoạn đầu, khi xác suất thành công còn rất thấp thì không thể nào bình thường được. Đáng tiếc dù như thế nhưng Phùng Toàn vẫn bị kẹt. Nếu không có Dương Gian cứu, vậy chắc chắn Phùng Toàn đã đi rồi.

Thấy Dương Gian không nói bất cứ lời nào.

Tào Dương lập tức hiểu ra bản thân hắn ta sẽ không thể nào hỏi ra đầu đuôi của chuyện linh dị lần đó, cho nên cũng không có tiếp tục nói bóng nói gió nữa, đành phải rút:

- Được rồi, không nói đến những việc này. Thời gian cũng trễ rồi, tôi còn phải lên kịp chuyến bay kế tiếp, nghe liên lạc viên bảo thành phố tôi phụ trách có xảy ra chuyện đặc thù, cũng không biết có phải là chuyện linh dị hay không nữa, tôi cần về đó để kiểm tra.

- Dương Gian, nếu có thời gian đi ngang qua đó, tôi sẽ mời cậu ăn cơm.

Vì không muốn đắc tội người đáng sợ như Dương Gian, Tào Dương lưu lại một câu khách sáo với Dương Gian rồi vội vàng rời đi.