Trong phòng họp có một người vỗ bàn, đứng dậy và nói.
- Không phải tôi nhằm vào ai đó trong mọi người, ý của tôi muốn nói chính là các vị đang ngồi ở đây đều là rác rưởi.
Lời này cũng được phát ra từ miệng của một vị Cảnh sát Quốc tế, thế nhưng tuổi tác của người này còn khá nhỏ, chỉ mới có hơn mười tuổi một chút. Dường như nó vẫn còn là học sinh tiểu học, có điều trên mặt lại lộ ra bộ dạng cực kỳ phách lối, xem thường hết thảy toàn bộ chúng sinh.
Bên trong là hai ba mươi người lớn, đa số đều thuộc nhóm Cảnh sát Quốc tế đỉnh phong. Vậy mà đối mặt với đứa bé này, ai nấy đều cố gắng chịu đựng với khuôn mặt như đớp phải cứt.
Đứa bé này tên là Hùng Văn Văn, có danh hiệu là Cảnh sát Linh đồng. Năng lực của nó khá là khó giải, nghe nói nó có thể thông qua con quỷ ở bên trong người để báo trước tương lai sẽ xảy ra trong vòng một giờ.
Đương nhiên đối với người bình thường mà nói, loại năng lực này cũng không có tác dụng gì lớn. Nhưng trước mặt chuyện linh dị lại khác, nếu có thế dự đoán ra được mọi hành động của lệ quỷ trước một tiếng đồng hồ. Như vậy có thể hóa giải được tất cả các nguy cơ một cách hoàn mỹ, điều đó cũng tương đương với việc tỷ lệ sống sót sẽ được tăng mạnh.
Ở tổng bộ, đứa bé này được xem như là quốc bảo, được bảo vệ đặc biệt và phân phối tư nguyên riêng.
Nếu không phải lần này thành phố Đại Xương gặp phải chuyện linh dị đặc thù, không thể nào tiến hành giúp đỡ. Có lẽ dưới sự phối hợp của Cảnh sát Linh đồng và những ngự quỷ nhân có mặt ở đây, chưa chắc không xử lý được chuyện này.
Bởi vì không muốn đắc tội tên tiểu tử này, đồng thời bọn họ cũng có ý nghĩ không muốn chấp nhặt với một đứa bé, vì vậy toàn bộ người đều ngồi im lặng không nói.
Làm gì có ai dám đảm bảo sau này bản thân sẽ không cần đến sự giúp đỡ của đứa bé này chứ.
Lúc này Đồng Thiến hảo tâm nhắc nhở nó:
- Hùng Văn Văn, cậu bớt tranh cãi đi. Cuộc họp sắp sửa bắt đầu rồi, không thể khiêm tốn được một chút hay sao?
Hùng Văn Văn lập tức quay đầu lại và mắng:
- Im miệng, cô là thứ rác rưởi. Cô thử nói xem, mấy người lớn các cô làm được cái gì. Đến thành phố Đại Xương lâu như vậy rồi, ngay cả cổng cũng không đi vào được. Toàn bộ đều bị chặn ở bên ngoài, mấy người không có ai cảm thấy xấu hổ hay sao. Nhưng tôi thấy xấu hổ, tôi xấu hổ vì mấy ngày vừa rồi tôi phải ngồi chung với với mấy con gà như mấy người.
Một vị ngự quỷ nhân khác trầm giọng nói:
- Hùng Văn Văn, đây cũng không phải là nhà của cậu. Không có ai nuông chiều cậu đâu, coi là tiểu hài tử hồ nháo đi nữa, cậu cũng phải biết chừng mực chứ.
Tính cách của đứa bé này thật sự khiến cho người ta chán ghét.
Hùng Văn Văn gõ tay lên bàn mấy cái:
- Anh có biết không? Lúc trước có một người lớn nói kiểu này với tôi đó. Hiện tại hắn ta chết rồi.
Vị ngự quỷ nhân này cũng cười lạnh nói:
- Trước kia cũng có một tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng, dám hỗn lão với tôi. Sau đó tôi khiến cho mẹ của nó có bầu, từ đó về sau, suốt ngày tên tiểu tử kia phải gọi tôi là cha, ban đêm tôi còn nằm ngủ với mẹ của nó. Chắc là mẹ của cậu vẫn còn sống nhỉ, vậy cậu phải cẩn thận, không chừng lúc nào đó tôi mà ngủ với mẹ cậu là xong chuyện đó.
-...
Mấy người còn lại không còn gì để nói, đứa bé như Hùng Văn Văn đã không bình thường rồi. Vậy mà tên Tào Dương là người lớn này cũng không chịu nhường, đứng lên chấp nhặt với một đứa bé.
Rốt cục Hùng Văn Văn vẫn chỉ là một đứa bé, không chịu được kích thích. Khi nghe Tào Dương nói như thế thì lập tức xù lông, nhảy lên trên mặt bàn, quát to:
- Anh nói lại câu vừa rồi thử xem? Anh có tin là tôi xé nát miệng của anh luôn không?
Tào Dương cười lạnh nói:
- Vậy cứ thử một chút đi, nghe nói cậu có thể đoán trước được tương lai. Vậy cậu thử đoán một chút xem, trong vòng một giờ đồng hồ, tôi sẽ đánh chết đứa bé như cậu hay là cậu xé nát miệng tôi.
Đứa bé này sẽ không mắc lừa mà làm theo đó chứ?
Những người khác lập tức nhìn về phía Hùng Văn Văn, rõ ràng tên Tào Dương này đang muốn hãm hại người khác, để cho người ta không công tốn mất một lần sử dụng năng lực lệ quỷ, khiến thời gian lệ quỷ khôi phục rút ngắn. Chứ dưới tình hình hiện nay, tổng bổ làm sao cho phép mấy người này đánh nhau.
Với lại nói đi cũng phải nói lại, Hùng Văn Văn chỉ là ngự quỷ nhân khống chế một con quỷ, dù năng lực của con quỷ kia có nghịch thiên đến mức nào đi nữa. Thằng nhóc vẫn chỉ là một đứa bé mười tuổi, tâm cơ sao bằng mà đòi chơi lại với mấy người trong nhóm Cảnh sát Quốc tế đỉnh phong như Tào Dương được. Vì thế hai con mắt của nó lập tức đỏ au, có vẻ nó sắp sửa sử dụng năng lực để nhìn xem tương lai của nó.