Khủng Bố Sống Lại

Chương 471: Sợ Hãi




Sắc mặt của người Cảnh sát Quốc tế làm nhiệm vụ bảo vệ hắn thay đổi, người này ý thức được không đúng nên vội vàng mở miệng can ngăn.

- Hùng Văn Văn, đừng có làm loạn, hiện tại sắp sửa vào họp rồi.

- Câm miệng, hôm nay lão tử muốn đánh chết tên này, hoặc là bị tên này đánh chết.

Hùng Văn Văn quát to, sắc mặt của nó nhanh chóng biến thành màu tro tàn. Vốn dĩ trước đó nó còn là một người bình thường nhưng lúc này đã bị tử khí bao trùm, khiến cho toàn thân tỏa ra một cỗ khí tức âm lãnh và quỷ dị.

Dường như có một con quỷ nào đó đang dần tỉnh lại.

- Rẹt rẹt!

Giờ phút này ánh đèn trong phòng họp giống như bị một cỗ lực lượng nào đó quấy nhiểu khiến cho nó trở nên tối mờ trong nháy mắt. Đồng thời trong lòng mỗi một vị Cảnh sát Quốc tế đều xuất hiện một cảm giác kỳ dị.

Dường như có mọt thứ gì đó vô hình đang dòm ngó lấy bản thân bọn họ.

Tào Dương vẫn giữ nguyên bộ mặt khinh khỉnh kia và không nói gì hết. Nếu tên tiểu tử này mà không có người khác bảo vệ chắc chết từ lâu rồi. Mặc dù năng lực báo trước tương lai khá đáng sợ nhưng nó lại rơi vào một đứa bé không có đầu óc. Nếu như nó rơi vào trong tay của người có IQ cao như giáo sư Vương, chắc hiệu quả mà nó mang đến phải lớn hơn hiện tại gấp trăm lần, gấp nghìn lần.

- Hùng Văn Văn đang tìm đường chết hay sao. Căn bản nó không hiểu được loại năng lực này không thể tùy tiện sử dụng. Đừng có thấy hiện tại nó đang được quốc gia bảo vệ như bảo bối, một khi con quỷ kia đạt đến trạng thái khôi phục lại. Bên phía tổng bộ chắc chắn sẽ cường ngạnh tiếp quản con lệ quỷ kia. Bọn họ sẽ không bao giờ để cho một con quỷ có khả năng dự báo trước tương lang thang ở bên ngoài.

- Đứa bé cuối cùng vẫn chỉ là một đứa bé, nó không bao giờ chơi được với thế giới của người trưởng thành.

- Việc Tào Dương hãm hại đứa bé này như vậy cũng không phải là việc làm đúng đắn, dù sao vẫn nên nể mặt mũi của tổng bộ một chút. Hắn ta không cần thiết phải tranh chấp đến mức độ này chỉ vì một vài câu nói.

Mấy Cảnh sát Quốc tế khác vẫn tiếp tục giữ im lặng.

Có thể tham gia được vào cuộc họp này có ai là người đơn giản đâu chứ. Bọn họ chỉ vừa liếc mắt đã nhìn thấu rõ sự lợi và hại ở trong chuyện này rồi, chỉ là không ai muốn nói ra thôi.

Nhưng mà chỉ được một giây, Hùng Văn Văn đã đột nhiên hú lên một tiếng quái dị, sau đó ngồi vật trên bàn họp. Nó tỏ ra bộ dạng hoảng sợ quay đầu nhìn về phía cửa chính, sau đó lập tức khóc. Giống như nó bị thứ gì đó dọa cho sợ vậy, nó liên tục lui ra phía sau, tựa như đang cố gắng tránh né thứ ở bên ngoài cửa.

- Hả?

Sắc mặt Tào Dương ngưng tụ, từ những gì mà Hùng Văn Văn biểu hiện, hắn ta có thể hiểu được. Sau khi sử dụng năng lực đoán trước tương lai, gia hỏa này đã nhìn thấy thứ gì đó không bình thường đang tiến vào cửa chính.

Là quỷ hay sao?

Có ý nghĩ như vậy không chỉ có một mình Tào Dương mà những người ngự quỷ nhân khác cũng đồng loạt nhìn về phía cửa chính.

Dù sao cãi nhau chỉ là cãi nhau. Ở trước mặt chuyện linh dị, đám người phải đoàn kết lại.

- Hùng Văn Văn, cậu thấy cái gì vậy?

Người Cảnh sát Quốc tế bảo vệ nó ở bên cạnh vừa che chở cho nó, vừa dắt nó cách xa cửa chính. Nhưng Hùng Văn Văn không hề nói gì, nó chỉ co ở phía sau, tìm kiếm thứ gì đó có thể bảo vệ nó.

- Cộp, cộp, cộp!

Một giây sau, ở bên ngoài cửa chính đột nhiên xuất hiện tiếng bước chân vang vọng, dường như có thứ gì đó đang nhanh chóng đi đến chỗ này vậy.

Những người khác trong phòng họp lập tức đứng dậy, tất cả đều đồng loạt cảnh giác nhìn về phía này.

- Cẩn thận một chút. Nơi chúng ta đang đứng chính là thành phố Đại Xương vừa xảy ra chuyện linh dị cấp độ S. Mặc dù chuyện linh dị của quỷ chết đói đã kết thức nhưng có thể sẽ còn một vài sự khủng bố nào đó tỉnh lại. Lúc trước Triệu Kiến Quốc cũng từng nhắc nhở chúng ta là chỗ này còn có khả năng xảy ra chuyện linh dị quy mô lớn. Đồng thời bảo cho chúng ta lưu lại đây thêm một đoạn thời gian để quan sát tình hình.

- Đứa bé Hùng Văn Văn này nhìn thấy cái gì trong tương lai mà nó lại sợ hãi đến vậy chứ.

- Đến thời điểm mấu chốt nó lại cứ như xe bị tuột xích. Nếu ai mà tổ đội với đứa bé này, không sớm thì muộn, kiểu gì cũng sẽ bị nó hố chết.

Ngay khi bọn họ đang cảnh giác.

Sau một giây, cánh cửa mở ra.

Lập tức bọn họ nhìn thấy một người thanh niên đi từ bên ngoài vào.

Dương Gian có chút nghi ngờ nhìn xung quanh, hắn cảm thấy bầu không khí ở trong phòng họp có chút gì đó không đúng.

- Hả? Không phải đang họp hay sao? Có chuyện gì xảy ra thế, sao mọi người lại nhìn chằm chằm vào tôi như thế chứ?

-...

Những người khác đều dùng ánh mắt cổ quái nhìn hắn.