Dương Gian hỏi:
- Chú Trương, hiện tại khả năng chứa đựng tối đa của phòng an toàn là bao nhiêu người?
Trương Hiển Quý nói:
- Chỉ được mười chín người thôi. Nó không thể chứa được nhiều hơn nữa.
Dương Gian đáp:
- Được rồi, mười chín thì mười chín. Ngày mai bắt đầu chuẩn bị để cho mười chín người kia tiến vào phòng an toàn bắt đầu lánh nạn. Còn phân chia danh sách như thế nào thì hiện tại chúng ta bắt đầu thảo luận. Yêu cầu của tôi không cao, chỉ cần 5 danh ngạch mà thôi. Trừ lúc trước tôi đồng ý với tổng bộ Cảnh sát Quốc tế là cho bọn họ ba danh ngạch ra. Hiện tại tôi chỉ cần hai danh ngạch cho Vương Tiểu Minh và Giang Diễm.còn lại mấy người tự phân chia.
Vương Tiểu Minh nhìn hắn và hỏi:
- Vậy còn cậu thì sao?
Người khác cũng kinh ngạc nhìn Dương Gian.
Người đề xuất việc xây dựng phòng an toàn chính là Dương Gian, thế nhưng hiện tại hắn lại không cân nhắc bản thân hắn vào trong đó.
Dương Gian nói:
- Tôi là ngự quỷ nhân, có đi vào bên trong phòng an toàn cũng vô dụng. Nếu lỡ lệ quỷ của tôi khôi phục lại. Như vậy tất cả mọi người đều sẽ phải chết. Hơn nữa tôi còn có chuyện khác cần phải làm. Thôi, hiện tại tôi mệt rồi, tôi đi nghỉ đây. Chuyện còn lại cứ giao cho chú Trương xử lý.
Trương Hiển Quý cười khổ một tiếng, nhất thời ông ta cảm giác được áp lực cực lớn đang đè nặng trên hai vai của ông ta. Hiện tại chỉ còn lại có 14 danh ngạch mà chỗ này lại có nhiều người như vậy. Nếu ông ta phân phát không khéo sẽ xảy ra chuyện ngay.
Hiện tại Dương Gian không có tâm tư cân nhắc những chuyện này, loại chuyện phiền toái như vậy cũng nên giao cho người có kinh nghiệm như Trương Hiển Quý xử lý. Hắn không cần phải đau đầu vì chuyện này làm gì, cứ để cho người khác đau đầu thay hắn thì tốt hơn.
Đương nhiên, hiện tại hắn cũng không hề nhàn nhã chút nào.
Hắn vội vàng đi lên tầng năm.
Trương Hiển Quý vẫn là một người thông minh và có kinh nghiệm, trước đó ông ta đã cân nhắc đến việc thành phố sẽ bị mất điện. Vì thế ông ta đã chuẩn bị khá nhiều máy phát điện và dự trữ một đống dầu dầu diesel. Cho nên hiện tại điện ở trong biệt thự vẫn được duy trì bình thường.
Dương Gian không bật đèn điện lên, hắn cầm một chiếc ghế và ngồi xuống trước đống cửa sổ bằng kính. Hắn chăm chú nhìn ra lớp sương bụi ở bên ngoài, sau đó lôi điện thoại di động định vị vệ tinh ra, hắn chuẩn bị trò chuyện.
- Tôi là Dương Gian đây. Hiện tại tôi đã ở trong khu vực an toàn, tôi muốn nói chuyện cùng với tổng bộ của Cảnh sát Quốc tế.
Bên trong phòng liên lạc, hiện tại Lưu Tiểu Vũ đang nằm nghỉ trên bàn. Mấy ngày hôm này vì làm việc liên tục và không ngủ nên hai mắt của cô ta đã xuất hiện quầng thâm. Lúc này đột nhiên nghe được âm thanh của Dương Gian từ tai nghe, cô ta lập tức bừng tỉnh.
- Dương Gian, tôi là liên lạc viên Lưu Tiểu Vũ đây, tình huống bên cậu thế nào rồi?
- Không ổn lắm, hiện tại tôi cũng không có thời gian nói mấy chuyện này với tôi. Hiện tại tôi yêu cầu được nói chuyện với tổng bộ Cảnh sát Quốc tế, cô nhanh sắp xếp cho tôi đi.
Lưu Tiểu Vũ hỏi:
- Cậu tìm đội trưởng, hay là? Lần trước Phó bộ trưởng Tào Duyên Hoa của chúng tôi muốn liên lạc với cậu. Thế nhưng cậu còn đang ở trong trung tâm thành phố nên thôi.
Dương Gian nói:
- Phó bộ trưởng Tào Duyên Hoa? Như thế càng tốt, để o toàn bộ người của tổng bộ Cảnh sát Quốc tế đều tham gia cuộc họp qua điện thoại đi. Cứ bảo là chuyện này có liên quan đến việc sinh tử tồn vong của thành phố Đại Xương. Còn nên sắp xếp như thế nào thì đó là việc của cô, tôi chỉ cho cô có hai mươi phút thôi. Đừng để tôi chờ lâu quá. Bảo Vương Tiểu Minh tham gia luôn. Cô gọi điện cho anh ta và bảo anh ta lên tầng năm của tôi đi. Nhớ kỹ là chỉ mình anh ta mà thôi.
Lưu Tiểu Vũ lập tức kinh hãi nhảy dựng lên.
- Được rồi, tôi sẽ lập tức đi sắp xếp, cậu cho tôi mười lăm phút là đủ.
Toàn thân của cô ta đều đang run rẩy, cô ta cũng không thể hiểu được điều này là do cô ta quá hưng phấn hay là do sợ hãi. Nhưng cô ta cũng có thể cảm giác được cuộc họp lần này sẽ bàn về một vấn đề vô cùng nghiêm trọng.