Khủng Bố Sống Lại

Chương 408: Danh Sách 1




- Tổng giám đốc Dương, ngài đã về rồi.

Vừa trở lại tiểu khu Quan Gian, xe Dương Gian dừng lại. Sau đó đi bộ vào bên trong biệt thự, hắn đã thấy được trong đó ngồi rất nhiều người.

Có Trương Hàn, Trương Vĩ, Giang Diễm, Trương Hiển Quý còn có cả Vương Tiểu Minh và một số người mà hắn không biết tên. Có lẽ hơn phân nửa đều là người quen, thân thuộc của bọn họ. Mà hai bên trái, phải của Vương Tiểu Minh có ngồi hai người cảnh sát khá lực lưỡng và nghiêm túc. Xem ra sự sắp xếp lúc trước của hắn đã có hiệu quả.

Hiệu suất làm việc phía bên kia của Lưu Tiểu Vũ có thể nói là cực cao.

Giờ phút này người vừa nói chuyện chính là người cậu của Trương Vĩ, người này mặc một bộ âu phục, nhìn bộ mặt thì chắc tuổi cũng đã ngoài ba mươi.

Dương Gian cảm giác bầu không khí nơi này có chút gì đó không đúng cho lắm.

- Sao vậy?

Lúc này đầu của Trương Hiển Quý đang chảy đầy máu me, ông ta nói:

- Còn có thể là chuyện gì được, là do đám công nhân náo loạn. Bọn họ không muốn làm việc ở chỗ này nữa. Ngay cả chủ thầu cũng dẫn theo bọn họ chạy cả rồi, tôi cố ngăn cản nhưng không được.

Dương Gian hỏi.

- Vậy chú Trương, chú không sao chứ?

Trương Hiển Quý nói:

- Không có việc gì, chỉ là trầy da chút thôi, không sao cả. Thế nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy thì có lẽ phòng an toàn của chúng ta sẽ không thể nào xây xong được.

Dương Gian hỏi:

- Hiện tại đã làm đến đâu rồi?

Trương Hiển Quý nói:

- Cơ bản là đã xây xong rồi, nhưng công trình phụ lại chưa có xây dựng xong. Nếu hiện tại phải sử dụng thì phòng an toàn chỉ kéo dài được mười ngày mà thôi. Sau mười ngày căn phòng sẽ bị thiếu nước, thiếu điện. Đến khi đó chúng ta sẽ phải mở cửa phòng an toàn ra để tiến hành dọn dẹp một lần nữa và tiếp tế mọi thứ.

Phòng an toàn đâu phải muốn xây là xây, cũng đâu phải chỉ cần xây một căn phòng với bốn bức tường là có thể gọi đó là phòng an toàn được đâu. Mà muốn xây dựng được phòng an toàn cho người sống sót thì còn cân nhắc đến rất nhiều phương diện.

Dương Gian hơi nhíu mày.

- Chỉ có thể kéo dài được 10 ngày thôi sao?

Số ngày này kém xa so với những gì mà hắn mong đợi.

Theo tính toán của hắn, ít nhất phòng an toàn cũng phải kéo dài được 3 tháng, còn nếu tốt hơn thì là nửa năm hoặc một năm.

Sau đó Dương Gian nhìn những người có mặt trong này và nói:

- Mọi người đừng có bực tức như vậy, đám người kia bỏ đi thì đó chính là tổn thất của bọn họ mà thôi. Hiện tại trong mắt của tôi, tiểu khu Quan Giang đã được coi là khu an toàn nhất trong thành phố Đại Xương này rồi. Việc bọn họ rời khỏi đây và đi qua chỗ khác chỉ khiến cho bọn họ càng gặp nguy hiểm hơn thôi.

Người cậu của Trương Vĩ nhịn không được phải mắng một câu.

- Một vạn một ngày mà bọn họ còn không muốn lưu lại để tiếp tục làm việc, hơn nữa chúng ta đã hứa hẹn là sẽ cung cấp cho bọn hắn nhà cửa, để cho bọn họ ở lại đây luôn. Thế mà bọn họ còn không chịu, đúng là một đám không biết tốt xấu.

Dương Gian nói:

- Đại nạn lâm đầu rồi, ai ai cũng đều cảm thấy bất an, có làm ra chuyện gì cũng không cần phải kỳ quái.

Lúc này Vương Tiểu Minh đột nhiên nói:

- Cậu đi vào trung tâm thành phố? Còn là đi vào đó để cứu người, dường như việc này không phù hợp với tác phong của cậu. Nhưng điều đó với tôi không quan trọng, cậu có thể nói cho tôi biết tình hình trong đó như thế nào rồi không?

Dương Gian quay đầu nhìn về phía Trương Lệ Cầm, hiện tại bộ dạng của cô khá tiều tụy và bất lực. Hắn nói:

- Giang Diễm, chị mang cô ấy đi tắm và ăn uống chút gì đó đi.

- Ừm!

Giang Diễm dùng ánh mắt cổ quái nhìn Trương Lệ Cầm một lát, sau đó cô đi khỏi phòng khách.

Dương Gian nói:

- Cũng giống như những gì mà anh đã nói trước đây, toàn bộ trung tâm thành phố đã bị luân hãm. Lệ quỷ đã dùng trung tâm thành phố làm vị trí khởi điểm, sau đó không ngừng khuếch tán ra xung quanh. Có lẽ chỉ cần ba ngày thì bọn chúng sẽ xuất hiện lác đác ở chỗ này.

Vừa nghe được những gì Dương Gian nói, ngay lập tức sắc mặt của toàn bộ đám người biến sắc. Có một vài người đã tỏ ra sợ hãi.

Hiện tại phòng an toàn còn chưa có xây xong, mà mấy con quỷ kia chỉ còn ba ngày nữa là chạy đến chỗ này. Điều này khiến cho một số người có lá gan nhỏ bắt đầu run rẩy.

- Cùng với những gì mà tôi dự đoán không khác nhau lắm.

Vương Tiểu Minh đưa tay sờ sờ cằm, hiện tại trên cổ tay của hắn ta có mang theo còng tay. Một đầu của còng tay còng trên tay của hắn ta, còn đầu kia được còng trên cánh tay của một người cảnh sát khác.

Hiện tại hắn ta đã được bảo vệ tuyệt đối.

Trương Hàn trầm mặc một lúc, sau đó anh ta vừa hút thuốc vừa nói:

- Phòng an toàn không có cách nào bảo vệ được nhiều người như thế, cho nên sẽ có rất nhiều người phải chết ở bên ngoài. Thứ ăn và nước uống được dự trữ khá nhiều, đó không phải là vấn đề lớn. Thế nhưng sức chứa của phòng an toàn lại là một vấn đề mà chúng ta không xử lý được. Mà những người ở bên ngoài sẽ không có cách nào sinh hoạt cùng với lệ quỷ lâu như vậy được. Cho dù là chúng ta đã biết được quy luật của quỷ cũng chỉ có thể trốn tránh khỏi bị giết thôi. Nhưng những thứ đó đều chỉ là tạm thời. Quỷ anh giai đoạn thứ tư chắc chắn không chỉ có một tên Diệp Phong đã chết đi đâu, thứ kia sẽ giết chết toàn bộ những người bị nguyền rủa. Mà chỉ cần hít thở không khí màu xanh đen này vào là sẽ bị dính nguyền rủa ngay.

Chỉ cần hơi tính toán một chút thôi thì trong lòng mọi người đều hiểu rõ một chuyện. Dù phòng an toàn có cố gắng lắm nó cũng chỉ chứa được khoảng 20 người, những người còn lại đều phải ở bên trong tiểu khu.

Mặc dù hiện tại tiểu khu vẫn còn đang an toàn nhưng chẳng mấy chốc nữa thì toàn bộ chỗ này cũng sẽ biến thành bộ dạng giống như trung tâm thành phố Đại Xương.

Trương Hiển Quý hỏi:

- Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?

Thế nhưng không có ai trả lời ông ta, toàn bộ đều lựa chọn im lặng.

Làm sao bây giờ?

Đây là câu hỏi không có trả lời.

Giờ phút này Dương Gian đã có quyết định, hắn nhìn đám người đang im lặng và nói:

- Nếu mọi người không biết làm sao thì cứ nghe ý kiến của tôi trước đi.

Ngay lập tức toàn bộ mọi người đồng loạt đưa mắt nhìn về phía Dương Gian.