Dương Gian bỏ điện thoại di động định vị vệ tinh xuống, sau đó ngồi yên và lẳng lặng chờ đợi.
Không đến vài phút, bên ngoài hành lang đột nhiên xuất hiện tiếng bước chân gấp rút.
Người chạy đến chính là Giang Diễm, cô vừa chạy vừa thở hồng hộc. Lần này cô cũng không hề bật đèn lên mà lập tức đẩy cửa ra, sau đó vọt vào bên trong.
Dương Gian quay đầu lại nhìn một chút, nhưng sau đó lại quay đầu đi.
- Sao chị chạy lên đây làm gì? Tôi nhớ được là chị không dám đi lên tầng năm mà.
Lúc này tâm trạng của Giang Diễm có chút kích động. Cô nói:
- Vì cái gì?
Dương Gian ngồi trên ghế, hắn vẫn đưa lưng về phía cô.
- Vì cái gì là vì cái gì?
Giang Diễm nói:
- Vì cái gì cậu lại đối xử tốt với tôi như vậy? Vì cái gì cậu lại đưa danh ngạch kia cho tôi mà cậu không giữ nó lại cho chính cậu.
Dương Gian nói:
- À, chị đang nói đến chuyện dưới lầu ấy hả? Không có gì đâu, chị là nhân viên tạm thời của tôi. Lúc trước tôi đã đáp ứng là sẽ bảo vệ an toàn cho chị. Tôi đã nói như vậy thì tôi sẽ giữ lời, chuyện gì chứ chút điểm tín dự kia của tôi là vẫn có.
Giang Diễm đi đến ân cần hỏi han hắn.
- Vậy cậu có xảy ra chuyện gì hay không?
Dương Gian nghĩ nghĩ một hồi, sau đó nói:
- Tôi à? Hẳn là tôi sẽ... Chết đi.
- Vậy cậu đừng có chết được không? Cậu mà chết rồi thì tôi biết phải làm sao đây? Cậu cũng không thế cứ như thế mà bỏ lại tôi không quan tâm đấy chứ.
Giang Diễm vừa khóc vừa nói, cô ôm lấy một cánh tay của Dương Gian, sau đó ngồi xuống bên cạnh. Đồng thời cô tỏ ra bộ dạng không còn ai để dựa dẫm.
Dương Gian nói:
- Chị đại Giang, đâu có ai muốn như thế đâu nhưng đó là kết quả tốt nhất. Nếu tôi chết đi mà chị vẫn còn sống thì cố kiếm cho mình một ông chủ thật tốt để mà làm việc. Thế giới này đã thay đổi, sớm muộn gì con người cũng sẽ phải đối mặt với cái chết thôi.
Giang Diễm vội lắc đầu, cô vừa khóc vừa nói:
- Không, tôi không muốn đi làm thuê cho người khác đâu. Cậu đi đến phòng an toàn cùng tôi đi, giống như ở trong căn nhà trọ lúc trước vậy. Tôi sẽ cố chen một chút, toàn bộ vị trí còn lại tôi sẽ nhường cho cậu.
- Không phải là do tôi không có danh ngạch phòng an toàn, mà tôi không muốn đi vào đó. Thôi được rồi, có nói chị cũng không thể hiểu được. Chị đi ra ngoài đi, tôi còn có việc khác phải làm. Chị có biết là tầng năm này nguy hiểm lắm không?... Chị đại Giang, chị đang làm cái gì thế? Chị sờ tôi làm gì, mẹ nó, chị cởi quần của tôi làm cái gì chứ. Nhanh, nhanh dừng tay lại, chị mà còn tiếp tục là tôi sẽ kêu to lên đấy.
- Đi vào bên trong phòng an toàn cũng chưa chắc có thể sống sót được. Tôi lại không muốn hối hận, cho nên hôm nay tôi muốn ăn cậu.
Khuôn mặt Giang Diễm đỏ bừng, nếu là ngày thường, chắc chắn cô sẽ không thể nào tự mình đi làm mấy chuyện như thế này được.
- Thật xin lỗi.
Nhưng đúng lúc này sau lưng của hai người đột nhiên vang lên một giọng nói. Không biết từ lúc nào Vương Tiểu Minh đã đứng sẵn ở nơi đó.
- Nếu hai người còn muốn tiếp tục thì cứ làm đi, tôi có thể đợi thêm ba phút nữa.
Lông mày Dương Gian nhíu lại.
- Con mẹ nó, ba phút? Anh nghĩ tôi là ai mà bảo là ba phút?
Vương Tiểu Minh bình tĩnh đáp:
- Đó chỉ là nghiên cứu của tôi mà thôi, theo nghiên cứu của tôi thì việc này chỉ cần ba phút là đủ cho cả hai bên.
Cả khuôn mặt của Giang Diễm đỏ bừng vì xấu hổ, cô vội vàng nói một tiếng, sau đó cúi đầu chuồn đi.
- Tôi, tôi đi ra ngoài trước đây.
Vương Tiểu Minh thấy Giang Diễm đi ra ngoài thì nhìn ngó xung quanh một lát, sau đó hỏi:
- Lần này cậu gọi tôi lên đây làm cái gì? Tôi nhớ hình như cậu không muốn tôi đi lên trên tầng năm này của cậu lắm mà. Những căn phòng ở đây đều bị khóa, bên trong có cái gì vậy?
Dương Gian vừa mặc quần lại, vừa nói:
- Quỷ.
Vương Tiểu Minh nói:
- Tôi vẫn tương đối coi trọng việc đảm bảo bí mật của người khác nên cậu không cần phải đề phòng tôi như thế.
Dương Gian nói:
- Vậy tại sao vừa rồi anh lại lần lượt mở cửa của từng phòng vậy?
Vương Tiểu Minh nói:
- Đó chỉ là thói quen nghề nghiệp thôi, nó cũng không nói lên điều gì hết.
Dương Gian nói:
- Lần này tôi đã yêu cầu tổng bộ Cảnh sát Quốc tế triệu tập người để mở một cuộc họp qua điện thoại. Anh là một người trong số đó. Thế nhưng nội dung của cuộc họp lần này không liên quan đến anh. Sau khi đi vào phòng mong anh hãy thành thật ngồi yên một chỗ, đừng tắt mắt.
- Vậy à? Vậy cậu muốn tổ chức cuộc họp với đám người tổng bộ của Cảnh sát Quốc tế là cái gì?
Dương Gian nói:
- Anh sẽ biết nhanh thôi.