Dương Gian thấy được khuôn mặt màu xanh đen giống như đúc với Diệp Phong, đồng thời khuôn mặt kia đang mở to hai mắt nhìn chằm chằm hắn, nhịn không được phải hô to một tiếng.
- Không thể nào.
Sự kinh hãi trên mặt của Tôn Nghĩa lại được tái hiện lại trên khuôn mặt của hắn một lần nữa.
Vốn dĩ Diệp Phong đã bị mất tích nhiều ngày rồi nhưng có ai nghĩ ra được hắn ta lại sử dụng cách thức như thế này để gặp mặt hắn.
Không.
Đây tuyệt đối không phải là Diệp Phong.
Thế nhưng nếu đây không phải là Diệp Phong thì vì sao trên người của nó lại có được chiếc áo liệm của Diệp Phong? Đây chính là con quỷ dính trên người của Diệp Phong mà, chính hắn cũng đã tiếp xúc với nó nhiều lần rồi, cho nên sẽ không có chuyện nhìn lầm được.
Chỉ có thể là khả năng kia...
Đây chính là quỷ anh giai đoạn thứ tư.
Mặc dù Dương Gian không cách nào hiểu được vì sao con quỷ anh giai đoạn thứ tư này có thể thay thế Diệp Phong và xuất hiện ở trước mặt của hắn. Thế nhưng lúc này hắn lại không có nhiều thời gian để căn nhắc hết mọi chuyện.
Bất kể mọi chuyện có thể nào đi nữa, điều đầu tiên của hắn chính là phải giải quyết con quỷ này. Nếu một khi hắn không có cách nào ngăn chặn con quỷ được ghép bởi nhiều con quỷ này, hắn chắc chắn sẽ phải chôn thây ở chỗ này.
Thế nhưng còn có một vấn đề?
Đó là hắn phải dùng cách gì để xử lý được con quỷ gần như hoàn mỹ này.
Điều đáng nói đến ở đây chính là hiện tại bóng quỷ không đầu của hắn đã bị mất khống chế, cứ cho rằng bóng quỷ không đầu còn chưa mất không chế thì nó cũng không có cách gì để xâm lấn vào bên trong chiếc áo liệm kia được. Chứ đừng nói đến việc thứ đang khống chế áo liệm kia không phải là Diệp Phong, mà là một con quỷ. Vì thế tác dụng phụ của chiếc áo liệm kia là lệ quỷ khôi phục sẽ không có cách nào xảy ra nữa.
Ngay khi Dương Gian đứng do dự suy nghĩ trong chốc lát.
Con quỷ có gương mặt giống như đúc với Diệp Phong nhưng có màu xanh đen kia lần nữa hành đồng. Tốc độ của nó cũng không được coi là nhanh, thậm chí có thể coi là có chút chậm chạp. Thế nhưng sự khủng bố của nó lại chưa bao giờ xuất hiện trước đây.
- Răng rắc, răng rắc, răng rắc!
Cái cằm của nó như bị trật khớp vậy, liên tiếp phát ra những âm thanh vỡ vụn của xương cốt.
Sau đó, trên khuôn mặt màu xanh đen kia đột nhiên mở ra một cái miệng.
Tiếp đến một mùi hôi thối bắt đầu xộc ra ngoài, ở bên trên bờ môi của cái miệng này lộ ra những chiếc răng, chúng đan xen lẫn lộn với nhau chi chít.
Vừa nhìn thấy hàm răng này, Dương Gian lập tức liên tưởng đến cánh tay cụt lúc trước. Thì ra dấu răng ở trên cánh tay kia là do hắm răng này cắn. Hơn nữa, ngoại trừ con quỷ anh trước mặt hắn ra, những con quỷ anh khác đều không hề có hàm rằng, hắn có thể đoán ra được người kia chắc chắn đã bị con quỷ anh này ăn mất rồi.
Với lại Dương Gian cũng đã gặp phải hàm răng tương tự rồi.
Đó chính là con quỷ thứ hai trong người của Diệp Phong.
Hàm răng quỷ này lại có thể cắn thủng được cả quỷ vực. Thế nhưng cái giá khi sử dụng nó là quá lớn, ngay cả bản thân Diệp Phong cũng ít khi sử dụng đến nó. Thế nhưng hiện tại hàm răng quỷ này đã rơi vào trong tay của quỷ anh, hơn nữa nó lại có thêm cả áo liệm nữa. Chỉ với bộ combo này thôi đã đủ khiến cho người khác phải tuyệt vọng.
Đúng lúc này, cái miệng của con quỷ anh kia đã mở ra đến mức khó thể nào tưởng tượng nổi. Ngay lập tức một mùi hôi thối nhanh chóng phả vào mặt của Dương Gian. Dường như con quỷ kia muốn căn đầu của Dương Gian, sau đó ăn sống hắn.
Dương Gian giật mình, hắn đã không thể nào lo nghĩ được quá nhiều chuyện. Hắn vội vàng liều mạng tránh khỏi cánh tay màu xanh đen, đông thời cố gắng ngồi xuống dưới để né khỏi cú cắn của con quỷ anh kia.
Có lẽ là do con quỷ anh này ở bên trong quỷ vực, cho nên mắt quỷ và thứ kia đều phải chịu sự áp chế lẫn nhau, vì vậy không có bất kỳ thứ nào trong hai thứ giành được lợi thế.
Thế mà hắn lại có thể sử dụng thân thể bình thường để tránh khỏi đợt tập kích của con quỷ, đồng thời còn có thể né được.
Ngay lập tức tên Diệp Phong đã chết này cắn một phát vào quỷ vực.
Thế là bên trong quỷ vực màu đỏ tươi lập tức xuất hiện một vết rách. Tiếp đến lớp sương bụi màu xanh đen ở bên ngoài vội vàng xâm nhập vào bên trong thông qua lỗ hổng kia. Chỉ chốc lát, xung quanh lại biến thành tối tăm.
- Dương Gian, chuồn thôi, không thể thắng nổi nó.
Hiện tại Trương Hàn đang cố gắng hết sức để áp chế bóng quỷ không đầu. Thế nhưng anh ta cũng không phải là Nghiêm Lực để có máu quỷ, giờ phút này Trương Hàn lại bắt đầu cảm thấy bản thân anh ta đang dần dần bị bóng quỷ không đầu khống chế.
Lúc này lại nhìn thấy Dương Gian thất bại nữa, anh ta bắt đầu xuất hiện cảm giác sợ hãi.
- Chạy không được nữa rồi, tôi đã mất khống chế đối với quỷ vực rồi. Hiện tại ngay cả tôi cũng không còn cách nào chạy ra quỷ vực được nữa. Vốn dĩ tôi muốn liều mạng đánh cược một lần, làm gì suy tính được nhiều chuyện như vậy chứ.
Mặt Dương Gian đổ đầy mồ hôi, hắn điên cuồng lùi ra phía sau. Hi vọng thứ quỷ quái này sẽ không tấn công liền. Chỉ có như vậy hắn mới tranh thủ được chút cơ hội.
Lần cuối cùng hắn lôi ngọn quỷ nến kia ra ngoài.
Hắn đem toàn bộ hi vọng đặt lên trên ngọn nến này.
Hắn muốn dùng ngọn quỷ nến này để áp chế con quỷ kia để tạo ra cơ hội cho bản thân.
Đúng lúc này Trương Hàn hô lên điên cuồng.
- Tôi đã sắp không thể nào khống chế nó được nữa rồi. Cái bóng này đang muốn xâm nhập vào trong người của tôi, muốn khống chế con quỷ của tôi.
Giờ phút này có một cánh tay đẫm máu vươn ra từ sau lưng của anh ta, sau đó nó bóp cổ của anh ta.
Mặc dù anh ta đã cố gắng khống chế no, thế nhưng Trương Hàn cảm giác được con quỷ kia của anh ta đang muốn bóp chết anh ta.
- Cho tôi một phút nữa, không, ba mươi giây thôi. Dù thế nào anh cũng phải cố gắng chống đỡ thêm 30 giây nữa.
Dương Gian vừa rống to với Trương Hàn, vừa dùng cánh tay đang run rẩy bật lửa tên chiếc bật lửa bằng vàng để nhóm lên đoạn quỷ nến cuối cùng.
Đoạn quỷ nến còn thừa chỉ dài khoảng 10 centimet.