Mặc dù nhìn qua có thể thấy được khả năng nó còn đốt được khoảng 10 phút. Thế nhưng nếu quỷ ở xung quanh quỷ nến càng nhiều thì tốc độ thiêu đốt của nó sẽ càng nhanh. Hiện tại nó chỉ dài có từng đó thì có lẽ sẽ không trụ nổi hai phút đồng hồ.
- Phừng!
Ngay lập tức một luồng ánh sáng màu xanh le lói của quỷ nến đột nhiên xuất hiện ở bên trong quỷ vực màu đỏ tươi.
Giờ phút này ngọn lửa của quỷ nến giống như bị thêm xăng vào vậy, nó đang cháy hừng hực với một tốc độ không thể nào tưởng tượng được.
- Cơ hội tiếp theo.
Cầm quỷ nến, Dương Gian lại tiếp tục cầm chặt lấy ngón tay màu đen ở trong tay, sau đó xông thẳng về phía trước.
Thế nhưng còn chưa đợi cho hắn bước xong bước đầu tiên thì quỷ nến bị rút ngắn đi một nửa.
Vốn dĩ nó còn dài 10 centimet, hiện tại nó chỉ còn lại hơn 5 centimet một xíu.
Dương Gian nhìn kỹ cây quỷ nến, hắn hoảng sợ khi phát hiện ra bên trên cây quỷ nến co lưu lại mấy dấu răng. Đồng thời cái miệng của con quỷ Diệp Phong ở đằng trước đang nhúc nhích và nuốt cái gì đó.
Trời! !!
Thứ quỷ quái này lại có thể ăn mất một nửa cây quỷ nến.
Ngay cả thứ có thể ngăn cản bất cứ con quỷ nào tấn công như quỷ nến lại không có cách gì khiến cho con quỷ này lùi bước. Đã thế nó còn xem quỷ nến như là thức ăn của nó vậy.
Chẳng lẽ thứ này đã đạt đến cấp độ kinh khủng nào đó rồi. Có phải là nó đã đạt đến mức độ không thể bị áp chế nữa?
Trong lòng Dương Gian bắt đầu có chút sợ hãi khi nhìn cây quỷ nến ở trong tay. Hiện tại cây quỷ nến vẫn đang cháy, thế nhưng tốc độ thiêu đốt của nó đã có thể gọi là kinh người.
Dựa theo tốc độ này có lẽ nó chỉ cháy được có 1 phút nữa là sẽ bị cháy hết.
Thế nhưng Dương Gian đã không còn đường lùi nữa, hắn chỉ có thể tiếp tục liều mạng. Thế là hắn mang theo cây quỷ nến có thể tắt bất cứ lúc nào và ngón tay màu đen rồi xông thẳng đến trước mặt con quỷ kia.
Lúc này ngọn lửa của quỷ nến bắt đầu nhảy nhót kịch liệt, có cảm giác dường như nó đang định nổ tung. Đồng thời tốc độ cháy của nó lại nhanh hơn trước kia, càng kinh người hơn nữa.
Ngay khi ánh sáng màu xanh của quỷ nến chiếu đến trên người của con quỷ kia, nó ngay lập tức đứng yên bất động. Ngay cả cái miệng đang nhúc nhích cũng dừng lại theo. Dường như quỷ nến vẫn còn lại một chút tác dụng mỏng manh đối với nó. Cũng có thể là lúc nãy con quỷ này đã ăn quỷ nến, nhưng thứ này có hơi khó tiêu một chút, thân thể của nó không được dễ chịu.
Dương Gian cắn răng, hắn lại cầm lấy ngón tay màu đen và đâm về phía con quỷ giống với Diệp Phong kia.
Lần này hắn cố gắng tránh khỏi vị trí của áo liệm, hắn quyết định đâm vào cổ của con quỷ kia.
Mặc dù làm như thế nhưng hắn cũng hiểu được, chỉ cần áo liệm có tác dụng thì hắn có đâm chỗ nào đi nữa, kết quả cũng đều giống nhau mà thôi. Chỉ cần có một làn gió thổi lên, như vậy tà áo của chiếc áo liệm này có thể ngăn cản ở bất cứ vị trí nào bị tập kích. Đối với nó, khái niệm góc chết là không hề tồn tại.
Cho nên hắn chỉ có thể đánh cược. Hắn đánh cược vào ngọn quỷ nến đang cầm trên tay. Đánh cược vào chút quỷ nến ngắn ngủi còn lại sẽ có thể áp chế được những con quỷ tồn tại ở xung quanh.
Đầu kia của ngón tay màu đen chính là chiếc móng cong cong, sắc bén, băng lãnh và cứng rắn.
Giờ phút này khúc móng tay quỷ dị của ngón tay màu đen kia lại giống như một cây dao nhỏ vậy. Nó dễ dàng đâm đến trước cổ của con quỷ này, sau đó xé mở một vết rách trên cái cổ kia, tiếp đến là đâm vào bên trong.
- Phập!
Một âm thanh giống như tiếng dao găm đâm vào miếng thịt vang lên.
Ngón tay màu đen kia đã đâm ngập toàn bộ vào bên trong cái cổ của con quỷ kia, bên ngoài chỉ thừa lại có một đốt ngón tay.
Mặc dù quỷ sẽ không thể nào chết được. Thế nhưng cái cổ cũng được coi là một trong những bộ phận yếu nhất của con người. Nếu mà ngón tay màu đen không thể nào đâm xuyên được, có lẽ hành động lần này sẽ thất bại thôi, vì không còn chỗ nào để đâm được nữa.
"Đâm vào rồi."
Hình như cú tuyệt địa phản kích của hắn còn thuận lợi hơn so với tưởng tượng.
Khi Dương Gian kịp hiểu ra là chuyện gì, hắn đã buông tay ra khỏi ngón tay kia, đồng thời nhịn không được phải lùi lại phía sau mấy bước.
- Phụt!
Mặc dù quỷ nến vẫn chưa đốt xong nhưng cũng chỉ còn lại có một chút. Đồng thời ngọn lửa bên trên đang dần dần thu nhỏ lại, theo đó loại thiêu đốt mãnh liệt kia cũng đã trở lại bình thường hơn.
Loại biến hóa này hình như biểu thị cho việc nguy hiểm đã trôi qua.
"Sẽ có tác dụng chứ?"
Trên trán Dương Gian đã chảy đẩy mồ hôi lạnh, hắn nhìn chằm chằm vào con quỷ có khuôn mặt màu xanh đen giống Diệp Phong như đúc kia. Toàn thân thể của hắn đang run rẩy, cũng không biết việc run rẩy kia là do khẩn trương hay là lạnh nữa.
Theo những gì hiện ra trước mắt thì thứ này đã không động đậy nữa rồi.
Nếu nó còn có thể động đậy, vậy hành động lần này chính thức thất bại. Đồng thời cũng là bản tuyên cáo cho việc toàn bộ người đây, trong đó có cả hắn sẽ chết.
Lúc này khuôn mặt của Trương Hàn đã đỏ bừng vì nghẹn, anh ta phát ra những tiếng cầu cứu cực kỳ gian nan.
- Dương, Dương Gian, trước đừng quan tâm đến thứ kia. Nhanh, nhanh giúp tôi một tay.
Giờ phút này trên cổ của anh ta đang bị hai cánh tay bóp chặt. Một cái là cánh tay của anh ta, còn cái kia là cánh tay màu đỏ thẫm ở sau lưng.
Dường như hai cánh tay này đã không chịu sự khống chế của anh ta nữa, cho nên chúng tự tập kích anh ta.
- Chết tiệt.
Dương Gian cầm đoạn nến ngắn ngủi còn sót lại và vội vàng đi đến.
Trương Hàn tuyệt đối không thể chết, chí ít lúc này anh ta không thể chết. Nếu anh ta mà chết là con quỷ kia sẽ chạy ra, như vậy ở đây sẽ lại xảy ra thêm một cơn ác mộng nữa. Mà với tình trạng hiện tại của hắn thì hắn đã không thể náo đối phó được bất cứ thứ gì nữa rồi.