Ở những thời điểm then chốt thì phải dựa vào những con quỷ của mỗi người.
Chỉ có sử dụng lực lượng của lệ quỷ thì mới có thể đối phó được với quỷ.
Chỉ là... Dù nghĩ như vậy, trong lòng mọi người vẫn không thể nào an tâm được.
Lực lượng lệ quỷ của bọn họ là có hạn chế nhưng quỷ chính thức lại không bị vướng bận bởi điều này, nó có thể sử dụng lực lượng lệ quỷ tùy thích.
Tiếp đó đám người bắt đầu dùng ga giường buộc lại thành một chiếc dây thừng để lưu lại một đường lùi. Cũng đúng lúc này, ở bên ngoài hành lang bắt đầu vang vọng lại những tiếng bước chân, tiếng bước chân vang lên lít nha lít nhít. Ngay cả khi hai bên cách nhau một bức tường nhưng đám người vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng số lượng những thứ bên ngoài.
- Tới rồi.
Triệu Khai Minh hạ giọng nói.
Nhất thời, trong lòng đám người đều run lên, bọn họ không tự chủ mà đều đồng loạt dừng lại động tác ở trong tay.
Quỷ đã tìm đến cửa.
Chúng đã tập trung ở bên ngoài, hiện tại hai bên chỉ cách nhau có một bức tường.
Vương Tiểu Minh không nói gì, hắn ta chỉ đứng phía sau lưng đám người và cầm đèn pin soi về phía cửa, để duy trì chút ánh sáng ở trong phòng, nhằm cung cấp tầm nhìn cho đám người. Đồng thời hắn ta cũng bảo trì trạng thái tỉnh táo tuyệt đối.
Hắn chỉ là một người bình thường, dưới tình huống như hiện tại, hắn ta không có bất cứ thủ đoạn nào để phản công hết. Hơn nữa vì hắn ta vội vàng đi đến thành phố Đại Xương, cho nên không mang nhiều thứ dùng để bảo vệ tính mạng. Ngay cả Lý Quân, người chuyên môn bảo vệ hắn ta cũng ở lại trong phòng thí nghiệm bên kia.
Việc hắn ta có thể làm ngay lúc này chỉ là yên lặng, tránh gây ra phiền phức cho đám người ngự quỷ nhân kia.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào cánh cửa, tinh thần căng như dây đàn.
Bọn họ sợ cánh cửa trước mặt bị lệ quỷ mở ra trong chớp mắt, sau đó chúng xông vào và giết chết chính bọn họ.
Nhưng những gì mà bọn họ tưởng tượng lại không có xảy ra.
Tiếng bước chân ở ngoài cửa đột nhiên biến mất.
Không, không phải biến mất, mà là do đám quỷ kia đã dừng lại, chúng đang đứng ở bên ngoài cửa phòng.
Vì thế những tiếng bước chân lít nha lít nhít lúc nãy mới dần dần biến mất.
Thế nhưng sự biến mất này lại không thể nào khiến cho người ta yên tâm hơn được chút nào, ngược lại nó còn tỏ ra vô cùng nặng nề. Bởi vì tương ứng với một tiếng bước chân bị biến mất chính là một con quỷ anh đã đến được bên ngoài cánh cửa.
Lòng bàn tay của Trương Hàn đã đổ đầy mồ hôi, hắn ta thầm suy nghĩ:
"Vì sao chúng lại không tấn công trực tiếp chứ? Chúng đang chờ đợi điều gì?
Hắn ta cảm thấy chuyện linh dị lần này còn khủng bố hơn rất nhiều so với chuyện linh dị ở thôn Hoàng Cương.
Tôn Nghĩa bất chợt kinh hãi chỉ tay về phía trước và nói:
- Nhìn, nhìn kia, vách tường đang biến đổi.
Ngay lập tức đám người được chứng kiến một màn không thể tưởng tượng. Vốn dĩ giữa hai phe đang được ngăn cách bởi một bức tưởng, thế nhưng hiện tại nó lại đang bắt đầu chuyển sang màu tối. Sau đó màu sắc của nó dần trở nên giống với màu sắc của môi trường xung quanh. Bức tướng biến thành màu xanh đen của lớp sương bụi.
Chỉ là màu xanh đen của bức tường lại đậm hơn, trông nó giống như bóng tối dưới vực sâu vậy.
Ngay cả đèn pin cũng không có cách nào để chiếu sáng lên vách tường này.
Giờ phút này đám người nhịn không nổi phải lui ra phía sau, không có một ai có đủ cam đảm để đứng gần bức tường này.
Nhưng sau một giây, chuyện khiến cho người ta phải sợ hãi đã xảy ra.
Bức tường đen nhánh phía trước mặt đột nhiên nhô ra một cục. Ban đầu nhìn qua thì thấy những điểm lô nhô này có chút bất quy tắc, nhưng chỉ chốc lát đám người đã thấy rõ được bộ dạng của thứ đang nhô ra khỏi bức tường này. Ở trên bức tường đen kia đã nhanh chóng hình thành bộ dạng của một khuôn mặt người.
Có mắt, có mũi, có miệng,.. Đầy đủ 5 bộ phận của khuôn mặt.
Chỉ chốc lát, khuôn mặt này càng trở nên rõ ràng hơn, tiếp đó bức tường màu đen bắt đầu biến mất. Thay vào đó là một khuôn mặt chết lặng, có làn da màu xanh đen xuất hiện ở trước mặt của đám người.
Nhìn theo cách nào, đám người cũng thấy nó giống như một khuôn mặt của người chết bị khảm nạm vào bên trong bức tường.
Hai con mắt của khuôn mặt chết lặng này lại chỉ còn hai hốc mắt trống rỗng. Đôi mắt đen kịt không có đồng tử, khiến cho người khác phải cảm thấy ớn lạnh vì sự quỷ dị của nó. Thế nhưng thứ này lại hơi chuyển động một chút khi nhìn thấy đám người, điều này khiến cho nó càng trở nên quỷ dị hơn nữa, càng làm cho người ta phải sợ hãi nó.
Hành động khẽ đảo mắt của nó vừa rồi chẳng khác gì một hành động để thông báo cho đám người rằng, nó đang để ý đến họ. Điều này khiến cho đám người ngay lập tức cảm thấy tê dại cả da đầu.
Thế nhưng mọi chuyện không dừng lại ở đây, sau khi khuôn mặt kia hiện ra rõ ràng, bức tường lại bắt đầu tách ra một chút, tiếp đó hình dáng của một thân thể người dần dần hiện ra.
Một cánh tay màu xanh đen, giống như nó bị thi ban bao phủ đột nhiên vươn ra ngoài từ bên trong vách tường.
Vậy mà con quỷ này lại có thể đi xuyên qua bức tường, không hề bị bức tường ngăn cản, không chỉ có một con quỷ này đi xuyên qua bức tường, mà ở những chỗ khác trên bề mặt bức tường cũng hiện ra rất nhiều những gương mặt khác.
Một khuôn mặt, hai khuôn mặt, ba... Chỉ chốc lát, mấy chục khuôn mặt hiện ra ở trên tường. Điều này cũng tương đương với việc có mấy chục con quỷ đang muốn đi xuyên qua bức tường để vào bên trong căn phòng.
Mặc dù biết bức tường sẽ không thể nào ngăn cản những con quỷ kia, nhưng khi chứng kiến được cách thức đi vào bên trong của chúng thì ai ai cũng cảm thấy sợ hãi ở trong lòng.
Vương Tiểu Minh nhíu mày suy tư, không biết vì điều gì, những đột nhiên hắn ta lại có cảm giác lần hành động này sẽ có kết cục thảm bại.
"Ngay cả vật chất xung quanh cũng đã bị thay đổi? Đây là điều mà quỷ vực đơn thuần có thể làm được."
Có ngự quỷ nhân hoảng sợ, gào thét trong tuyệt vọng.
- Cùng xông lên ngăn chúng nó lại.
Lúc này đã không thể nào keo kiệt được nữa, phải sử dụng lực lượng lệ quỷ hết mức có thể. Bởi vì nếu không chống đỡ được lần này thì cả đám sẽ phải chết.