Khủng Bố Sống Lại

Chương 381: Tập Kích 3




Trương Hàn đang đi ở phía trước nhưng giờ phút này hắn ta đột nhiên dừng lại.

- Hình như xung quanh đang có chuyện gì đó không thích hợp cho lắm.

Ở cầu thang của tầng trên đang truyền đến hàng loạt những bước chân, dường như đang có một đám người đi xuống dưới đây theo cầu thang bộ. Đồng thời ở tầng dưới cũng truyền đến những tiếng bước chân tương tự.

Tiếng bước chân cực kỳ ngột ngạt, không hề giống với tiếng bước chân nhẹ nhàng và linh hoạt của người bình thường, chỉ giống những tiếng bước chân cứng ngắc và máy móc.

Ở đây đều là những người đã quá quen thuộc với chuyện linh dị nên chỉ cần nghe qua tiếng bước chân là tất cả mọi người đều đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra xung quanh bọn họ.

Tôn Nghĩa có chút hoảng sợ nói:

- Đâu phải không thích hợp một chút thôi đâu, hiện tại chúng ta đã bị bao vây. Không phải thứ bao vây chúng ta là những thứ lúc nãy tỉnh lại chứ?

- Chúng ta phải làm sao đây? Hiện tại đã không thể nào đi lên phía trước được nữa, cũng chẳng thể lùi về phía sau. Chẳng lẽ những thứ kia muốn ép cho chúng ta phải nhảy từ tầng thứ mười mấy xuống đấy chứ.

- Tôi không ngại việc nhảy lầu đâu nhưng giáo sư Vương thì khác.

Giờ phút này sắc mặt Vương Tiểu Minh biến hóa liên tục, thế nhưng hắn ta vẫn tĩnh táo như cũ.

- Không cần sợ như vây. Sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ phải tiếp xúc chính diện với chúng. Chỉ cần mấy người có thể chống đỡ được đợt tấn công lần này, tình hình sẽ được nghịch chuyển, cục diện sẽ thay đổi. Còn nếu không chống đỡ được, toàn bộ mọi người chuẩn bị tinh thần chết ở chỗ này đi.

Nghe ý định của Vương Tiểu Minh, hắn ta không hề có ý định muốn chạy trốn mà định cứng rắn chống lại.

Ngay lập tức có người trợn mắt nói:

- Giáo sư Vương, ngài đùa cái gì vậy. Dựa vào tiếng bước chân cũng đã hiểu được, xung quanh cũng không phải chỉ có một hai con đâu. Với số lượng lớn như thế, chúng ta sao có thể tiếp tục chống đỡ được chứ?

- Không, cậu sai rồi. Quỷ thật sự chỉ có một con mà thôi. Thứ hiện tại chúng ta đang phải đối mặt chỉ là những thứ được diễn sinh ra từ quỷ anh mà thôi. Nhưng tôi cho rằng loại diễn sinh này không được hoàn chỉnh. Những con quỷ anh được diễn sinh ra kia không có được đặc tính của con quỷ ban đầu. Lệ quỷ lúc nãy chính là minh chứng tốt nhất cho sự suy đoán này. Ngoài ra, Dương Gian đã lấy được thứ tôi muốn rồi. Nếu quỷ anh đã tập kích chúng ta đồng nghĩa với việc bên phía của cậu ta an toàn. Chỉ cần hành động của cậu ta không bị ngăn cản, kế hoạch lập ra từ ban đầu của chúng ta vẫn được tiến hành một cách bình thường.

Triệu Khai Minh trầm mặt nói:

- Nếu hắn không đến cứu chúng ta thì sao? Như vậy chẳng phải chúng ta sẽ chết một cách vô ích. Giáo sư, ngài đặt toàn bộ hi vọng lên hắn, như thế có phải lỗ mãng quá hay không. Tôi không thể nào tin tưởng tên Dương Gian kia được.

Vương Tiểu Minh bình tĩnh nói:

- Đây không phải là do tôi đặt hết niềm tin lên người cậu ta mà là hiện tại chúng ta chỉ có thể làm vậy, chúng ta không còn lựa chọn nào khác. Với lại, tôi biết cậu ta chắc chắn sẽ đến cứu chúng ta. Cậu ta là người thông minh, sẽ ta hiểu được nếu đám người chúng ta mà chết hết thì cậu ta cũng không tốt đẹp hơn chút nào. Đến khi đó toàn bộ thành phố Đại Xương chỉ còn lại có một mình cậu ta, tỷ lệ sống sót của cậu ta sẽ không còn lại bao nhiêu đâu. Cứ quyết định như vậy đi. Chỗ này cũng không phải là chỗ đẹp để giao tranh trực diện với bọn chúng. Đi theo tôi, tôi nhớ ở trong tầng bảy có một căn phòng, chúng ta có thể thông qua cửa sổ của căng phòng này để đi đến tầng 8. Mặc dù chỗ đó cũng không có tác dụng lớn đối với việc giao tranh nhưng ít ra chúng ta sẽ còn có đường lùi, không đến mức phải bị bao vậy ba phía như hiện tại.

Vương Tiểu Minh nói xong liền hành động ngay lập tức.

"Mẹ kiếp, xem ra chỉ có thể liều mạng rồi. Sớm biết như này thì mình đã chạy theo Dương Gian rồi."

Liều thầm mắng một tiếng, sau đó vội vàng chạy quay lại và đi theo mọi người về phía một căn phòng bệnh nào đó.

Đám người vừa mới đi khỏi đây chưa đi được bao xa. Ngay lập tức ở phía dưới những bậc thang tối tăm liền xuất hiện tiếng bước chân đang tiếp cận vào khúc ngoặt. Xuyên qua lớp sương bụi màu xanh đen, có thể thấy được những bóng người đang bước từng bước từng bước chậm chạp đi lên trên, đồng thời toàn bộ đều dừng lại ở tầng số 7.

Tiếng bước chân từ tầng trên cũng đi xuống và dừng lại ở tầng này.

Hai đám người màu xanh đến tụ tập lại cùng một chỗ với nhau khiến miệng cầu thang trở nên cực kỳ chật chội.

Từ những hình dạng của đám người này, không khó để thấy được đám người này cũng không phải chỉ có một hai hay chín mười người, mà ít nhất cũng phải hai ba mươi người.

Nhưng con số cuối cùng cũng không chỉ có vậy.

- Ting!

Đột nhiên có vang lên tiếng thang máy dừng lại, ngay lập tức có hai chiếc thang máy của bệnh viện đều đồng loạt dừng lại ở tầng số 7.

Tiếp đó cửa thang máy tự động mở ra, bên trong cũng tương tự như ở cầu thang, đều đứng đầy người.

Tầng trên, tầng dưới, còn có thang máy, giờ phút này đám người ở cả ba phương hướng đều hội tụ lại vào một chỗ. Đám người này không hề có một ai rên tiếng nào hết. Chúng vẫn cứ như cũ, chúng di chuyển một cách cứng ngắc ở trong bệnh viện, phương hướng di chuyển của chúng lại cực kỳ nhất quán. Phương hướng này chính là phương hướng của đám người Vương Tiểu Minh vừa rời đi khỏi đây.

Tiếp đến đám sương bụi màu xanh đen ở tầng này bắt đầu trở nên nồng đậm hơn, theo đó toàn bộ mọi thứ ở xung quanh bắt đầu mơ hồ, sau đó hoàn toàn biến mất.

Cứ như chúng bị thứ gì đó thôn phệ vậy, chỉ còn lại những hình bóng không có cách nào thấy rõ ràng. Thậm chí đến cuối cùng ngay cả hình dáng của mấy thứ kia cũng đã không thấy được nữa.

- Chỗ này đi.

Vương Tiểu Minh mang theo đám người đi vào bên trong một căn phòng bệnh tương đối rộng. Căn phòng này đã không còn người bệnh nhân nào nữa, toàn bộ bệnh nhân đã được giải tán hết rồi, thứ lưu lại trong này chỉ là những chiếc giường bệnh trống không.

- Trước tiên cứ đóng cửa lại đã. Tiếp đó lấy toàn bộ ga giường buộc lại với nhau thành một sợi dây. Nếu không chống đỡ được chúng ta sẽ rút lui. Thế nhưng việc rút lui cũng chỉ là kéo dài thời gian thêm được một chút thôi. Nếu không có cách nào để nghịch chuyển cục diện này thì dù có trì hoãn cỡ nào đi nữa cũng chỉ là phí công mà thôi.

Toàn bộ đám người không có ai lên tiếng phản bác, bọn họ chỉ làm theo lời của Vương Tiểu Minh nhanh chóng khóa chặt cánh cửa, sau đó dùng một số thứ chắn cánh cửa lại.

Trong lòng tất cả mọi người đều hiểu rõ một điều, việc này cũng chỉ là làm cho có, khiến họ an tâm thêm một chút. Chứ nó không thể nào ảnh hưởng đến cục diện được. Dù có tránh né cỡ nào đi nữa chỉ cần không chạy thoát khỏi thành phố Đại Xương, không sớm thì muộn, kiểu gì quỷ quái cũng sẽ tìm được.