Chỗ này chính là một nhà kho của một công ty nông sản nào đó trong thành phố Đại Xương.
Đoạn thời gian trước đó cái nhà kho này đã bị Triệu Khai Minh mua lại, sau đó hắn ta biến chỗ này thành một chỗ tư nhân mà hắn ta cũng ở lại đây.
Hôm nay cũng như mọi ngày, Triệu Khai Minh đúng giờ đi đến chỗ này.
Sau khi đi một vòng xung quanh nhà kho và xác định không có ai tiếp cận qua chỗ này, hắn ta mới yên tâm lấy chìa khóa ra và mở cửa nhà kho.
Bên trong nhà kho cũng không phải là từng đống hàng hóa chất đầy như núi mà là một không gian cực kỳ rộng rãi và yên tĩnh.
Ngay lập tức ở bên trong căn nhà kho trống rỗng kia vang lên tiếng bước chân của hắn ta. Lúc này Triệu Khai Minh với bộ mặt âm trầm, đang cầm một chiếc nạng khập khiễng đi vào.
- Tôi trở về rồi đây.
Triệu Khai Minh mở miệng nói, dường như hắn ta đang thông báo cho người thân nào đó ở bên trong căn nhà kho này biết vậy.
- Hôm nay tôi ăn ở bên ngoài nên không về nhà ăn được. Có lẽ mọi người cũng chưa ăn phải không? Vậy để tôi nấu ăn cho mọi người.
Hắn ta cứ nói chuyện một mình như thế, ở bên trong căn nhà kho rộng rãi này không có một ai đáp lại hắn ta nhưng hắn ta lại vẫn thản nhiên tiếp tục nói chuyện.
Triệu Khai Minh đi vào bên trong một góc của nhà kho, ở chỗ đó chồng không ít thùng đồ.
Sau khi mở ra, bên trong đó đều là hoa quả tươi. Nào là tào, anh đào, dưa vàng,... Ngoài ta còn có một số miếng bò bít tết, thịt cá bị đông lạnh. Từ những nhãn hiệu ghi trên bao bì cho thấy những thứ này đều là hàng nhập khẩu. Mấy thứ đó đều là hàng xa xỉ trong nấu ăn, đều là những thứ có giá trị không hề nhỏ.
Mà ở trong chỗ này lại chất đống mấy trăm rương.
Triệu Khai Minh vừa cười vừa nói:
- Hôm nay ăn bò bít tết áp chảo nhé? Đúng rồi, không thể thiếu hoa quả được, đây là anh đào đó, là thứ mà con gái cưng của bố thích ăn nhất.
Hắn ta bắt đầu sử dụng tay nghề thành thạo xào nấu thứ gì đó ở bên trong căn phòng bếp đơn sơ.
Thời điểm nấu ăn, hắn ta cực kỳ vui vẻ, dường như hắn ta đang chìm đắm ở bên trong đó, bên ngoài như thế nào hắn ta đều không hề quan tâm đến.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, hắn ta tiếp tục nấu ăn.
Sau khi tiêu tốn hết một tiếng đồng hồ, Triệu Khai Minh đã hoàn thành 12 phần ăn trưa.
Ngay lập tức, ở trong nhà kho tràn ngập mùi thơm mê người của đồ ăn, nhìn lấy từng miếng bò bít tết ở trên dĩa khiến cho người ta nhịn không được phải chạy nước miếng vì thèm.
Thế nhưng sau khi chuẩn bị đến phần hoa quả cuối cùng, sắc mặt của Triệu Khai Minh trong nháy mắt liền trầm xuống.
Lúc này mặt hắn ta trở nên âm trầm đến đáng sợ, không hề nói câu nào nữa, hắn ta đi đến và mở ra một cái thùng carton khác ở bên cạnh. Sau đó lôi ở bên trong ra nào là tiền giấy, hương, nến các loại.
Sau đó lấy một chiếc xe đẩy, để toàn bộ thứ ăn và các thứ lên bên trên, tiếp đó hắn ta đẩy xe đi vào bên trong một căn phòng độc lập.
Bên trong phòng phát ra những tiếng ầm ầm của động cơ.
Ở bên trong đặt 12 cỗ quan tài xoa hoa bằng băng, tất cả chúng đều được sắp xếp cực kỳ chỉnh tề và có thứ tự.
Bên trong quan tài băng có ông lão, cũng có người trung niên, thiếu nữ, thậm chí còn có cả một đứa bé gái chưa đến 10 tuổi.
Mỗi một người ở bên trong cỗ quan tài băng đều mặc những bộ trang phục vô cùng xinh đẹp và sạch sẽ, quần áo trên người mỗi người đều rất chỉnh tề và độc đáo.
Thế nhưng, dù mấy người này có được chăm chút như thế nào về cách ăn mặc đi nữa thì cũng không thể nào che giấu được việc những người này chỉ còn là những cổ thi thể cứng ngắc cùng băng lãnh.
- Con gái ngoan của bố, đến giờ ăn rồi, ăn cơm thôi. Hôm nay ba ba là cho con bò bít tết áp chảo này, còn có quả anh đào thơm ngọt nữa.
Triệu Khai Minh đặt một phần thức ăn ở phía trước cỗ quan tài băng nà, sau đó lấy đi đĩa thức ăn đã bi hư của ngày hôm qua đi.
Bên trong cỗ quan tài là một đứa bé gái không đến 10 tuổi, trên người cô bé đang mặc một chiếc váy rất đáng yêu nhưng hiện tại ở trên người của cô bé đã kết dính một lớp băng, điều này cho thấy đứa bé đã ở bên tron cỗ quan tài băng này khá lâu rồi.
Triệu Khai Minh đi đến chiếc quan tài băng thứ hai, sau đó ngồi ở bên cạnh và vuốt ve bên ngoài lớp kính.
- Bà xã, anh thật sự xin lỗi, anh không thể nào chăm sóc con gái của chúng ta tốt được. Thế nhưng em cứ yên tâm, toàn bộ mọi chuyện đều sẽ tốt đẹp hết thôi. Chuyện mà anh đã hứa với em, anh nhất định sẽ hoàn thành nó. Con gái của chúng ta sẽ an ổn lớn lên một cách khỏe mạnh, trở thành một cô gái xinh đẹp. Hiện tại anh sắp phải đi làm rồi, em không cần phải nóng vội, chờ thêm một chút, em cố chờ thêm mấy ngày nữa là được.
Ở bên trong cỗ quan tài này là một cô gái tuổi chừng đôi mươi, nhưng hiện tại cô gái này này lại đang khoanh hai tay đặt lên bụng, giống như cô gái này đang nằm ngủ vậy.
- Em ăn cơm trước đi, đừng có để bản thân phải đói bụng, phải cố gắng chăm sóc thật kỹ cho cơ thể.
Sau đó Triệu Khai Minh lại đặt một đĩa thức ăn mới xuống, thu hồi lại phần thức ăn hư ngày hôm qua. Tiếp đó hắn ta lại đi đến trước cỗ quan tài băng thứ ba.
Lúc này, hắn ta đột nhiên quỳ xuống, sau đó khóc lóc như một đứa bé:
- Mẹ, con xin lỗi, con thật vô dụng, là con đã nói dối mẹ. Không phải là do Tiểu Lệ cùng Quả Quả không về dự sinh nhật của mẹ, mà là do hai người không thể nào quay về. Là do con đã hại chết vợ con của con, cũng hại chết mẹ. Rõ ràng con của mẹ đã có tiền đồ rộng lớn, thì vì sao, vì cái gì mọi chuyện lại trở nên như thế này?
- Mẹ, con không hề muốn chuyện này nhưng con lại không thể làm gì được. Con không thể làm được, con đã nghĩ tới việc tự sát, thế nhưng con chết rồi thì mọi chuyện cũng không thể nào kết thúc được. Hiện tại con đã không có cách nào quay đầu.
Hắn ta cúi đầu khóc lóc, nước mắt chảy đầy mặt, trong lòng hắn ta đau khổ đến không muốn sống.
Sau khi khóc một hồi lâu, lúc này Triệu Khai Minh mới ngẩng đầu, lau nước mắt và nói:
- Mẹ, mẹ cứ yên tâm di. Mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn thôi. Người một nhà chúng ta sẽ được đoàn tụ lại thôi. Mẹ, mẹ cứ ở chỗ này, rất nhanh, con sẽ mang mẹ rời khỏi chỗ này. Chúng ta sẽ đi du lịch, đi ra nước ngoài mua sắm, đi tắm biển...