Khủng Bố Sống Lại

Chương 368: Hi Sinh




- Giáo sư Vương, tình hình có chút không ổn rồi, mời ngài nhanh chóng rút lui khỏi đây.

Thế nhưng Vương Tiểu Minh lại bảo:

- Từ từ, chúng ta chờ thêm một lát đi. Đây mà một cơ hội mà bình thường tôi sẽ khó đạt được. Đây có thể là năng lực của quỷ anh giai đoạn thứ 4, tôi nhất định phải chứng kiến nó tận mắt.

Mấy người bảo tiêu kia vừa sợ vừa vội, nếu không phải đây là mệnh lệnh bắt buộc từ cấp trên, có lẽ hiện tại đám người đã mặc kệ Vương Tiểu Minh, tự mình chạy trối chết rồi. Những thứ này đều là thứ quỷ quái, thứ sau lại càng khủng bố hơn so với cái trước. Hơn nữa không thể nào sử dụng phương thức lý giải bình thường để tìm hiểu về nó.

- Không có cách nào giam giữ con quỷ anh kia.

Dương Gian mở mắt quỷ ra, ngay lập tức hắn có thể chứng kiến được mọi thứ ở bên trong không gian tối tăm này, hắn có thể thấy được con quỷ anh lúc nãy vẫn đang đứng bồi hồi ở trước con hẻm kia.

Bởi vì kiêng kỵ con hẻm số bảy này, đồng thời cũng vì đảm bảo vạn vô nhất thất nên Dương Gian quyết định hắn sẽ không đích thân đi qua đó để bắt con quỷ anh kia. Chỉ là một con quỷ anh mà thôi, nó không đáng để Dương Gian phải mạo hiểm bắt nó lại. Bên trong thành phố Đại Xương có nhiều quỷ anh như thế, có nhiều thêm một hai con cũng không có ảnh hưởng gì nhiều, bản thân hắn lại không thể chết ở chỗ này.

- Lui!

Dương Gian cảnh giác nhìn về phía con đường giả tượng kia, đồng thời bản thân hắn lui lại phía sa. Nhưng chỉ trong chốc lát, bên trong con đường hư ảo kia lại đột nhiên truyền ra tiếng bước chân, đồng thời có một bóng người xuất hiện ở bên trong con hẻm đang bị bao phủ bởi lớp bụi màu xanh đen kia. Bởi vì bị lớp bụi mờ cản trở cho nên không thể nào nhìn thấy rõ khuôn mặt của người kia được, bọn hắn chỉ trông thấy được mỗi hình dạng mà thôi.

Bóng người kia đi càng ngày càng gần, tiếng bước chân cũng theo đó càng ngày cang to, âm thanh cộp cộp cộp liên tục vang vọng ở bên trong căn phòng phẩu thuật tối tăm và yên tĩnh. Dường như con quỷ ở bên trong con hẻm kia đang muốn đi ra ngoài, rất có thể con quỷ kia đã vượt qua giai đoạn thứ ba, đạt tới giai đoạn thứ tư rồi, nó khủng bố như thế nào thì không ai tưởng tượng ra được. Có lẽ đây chính là con quỷ anh chạy ra ngoài sau khi Chu Chính bị chết, cũng là ngọn nguồn của tất cả chuyện linh dị.

- Như vậy cũng được?

Thế nhưng, giờ phút này Dương Gian lại cực kỳ kinh ngạc.

Thứ khiến cho hắn kinh ngạc không phải là con quỷ đang bước ra có đáng sợ hay không. Mà chính chuyện đang xảy ra trước mắt hắn, con quỷ này lại có thể mở ra con hẻm thứ bảy ở trong quỷ vực của hắn, sau đó đi đến chỗ này.

Nếu như con quỷ kia có thể làm được chuyện như thế này, chuyện linh dị lần này sẽ có cấp bậc khủng bố như thế nào? Có lẽ chuyện linh dị của quỷ chết đói cũng đã đạt tới một cấp độ mà trước đó chưa từng có. Bởi vì con quỷ này đã thoát khỏi quy tắc nhận biết bình thường của mọi người, nó đã trở thành một thứ tồn tại theo chủ nghĩa duy tâm.

Khi tiếng bước chân kia càng ngày càng lớn, con quỷ kia càng ngày càng gần thì lớp sương bụi màu xanh đen lại càng nồng đậm. Đồng thời hình bóng của con quỷ kia cũng đã trở nên rõ ràng hơn. Dương Gian thậm chí còn có thể thấy được hai cánh tay cứng ngắc, có màu xanh đen, trông giống như đứa trẻ sơ sinh đã chết đang đong đưa.

Vương Tiểu Minh quan sát một hồi, sau đó quay người rời khỏi đây.

- Rời khỏi đây thôi, mọi chuyện đang biến thành càng ngày càng phức tạp, năng lực của con quỷ này đã vượt qua khỏi những gì tôi suy đoán.

- Còn cần anh nhắc nhở hay sao. Đã đến nước này rồi, nếu còn không đi chỉ còn nước chờ chết thôi. Tôi dám khẳng định 100% Diệp Phong đã chết ở trên tay của con quỷ anh này.

Dương Gian cũng nhanh chóng quay người đi khỏi đây. Hắn chạy thẳng ra bên ngoài phòng phẩu thuật rồi dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra khỏi khu vực bị bao phủ bởi con hẻm hư ảo này.

Dương Gian và Vương Tiểu Minh tụ hợp lại ở bên ngoài căn phòng phẫu thuật, sau đó hai người chạy dọc hành lang bệnh viện để ra ngoài.

Rất nhanh, bên trong bệnh viện lập tức vang lên từng tiếng còi báo động.

Dương Gian nói:

- Đến tận giờ anh mới phát ra cảnh báo, như vậy có trễ quá hay không?

Vương Tiểu Minh vừa chạy vừa nói:

- Cậu không cần phải lo lắng. Đa số nhân viên của bệnh viện đã rút khỏi đây rồi. Đám người còn lại kia cũng chỉ là nhân viên nghiên cứu và một vài bệnh nhân đặc thù mà thôi. Trước khi chọn chỗ này làm trụ sở nghiên cứu tạm thời tôi cũng đã từng suy nghĩ qua đến chuyện như thế này, một khi xuất hiện gì đó cần phải sơ tán nhanh chóng, thì tổn thất tối đa sẽ không thể nào vượt quá 50 người được.

- Hơn nữa, kiểu trụ sở nghiên cứu tạm thời như thế này tôi đã thiếp lập đến ba cái. Hhiện tại chúng ta chỉ cần chạy khỏi đây, sau đó đến chỗ khác tiếp tục nghiên cứu là được, sẽ không có ảnh hưởng gì đến công việc hết. Còn về phần số lượng nhân viên tử vong kia thì tôi cho rằng số đó chẳng là gì so với nguy cơ mà thành phố Đại Xương đang phải đối mặt.

Sắc mặt Dương Gian hơi đổi một chút, hắn không nói gì thêm.

Hắn không có tư cách gì để chỉ trích hành động của Vương Tiểu Minh, bởi vì đổi lại là hắn thì hắn cũng chẳng ngần ngại khi làm như vậy.

Ở trước mặt chuyện linh dị cỡ này, mỗi một người đều phải lựa chọn hi sinh. Chỉ là thứ mà mỗi người hi sinh cùng cách thức hi sinh không hề giống nhau mà thôi.

Ngay khi Vương Tiểu Minh và Dương Gian chạy ra bên ngoài bệnh viện, bóng người kia đã đi ra khỏi cảnh tượng hư ảo kia xuất hiện bên trong phòng phẫu thuật.

Vốn dĩ cánh cửa của căn phòng phẫu thuật đã bị đám người khóa lại trước khi bỏ chạy nhưng lúc này chỉ nghe một tiếng cạch, cánh cửa từ từ bị mở ra. Tiếp đó bóng người ở bên trong lớp sương bụi tối tăm kia mở cánh cửa ra rộng hơn và bước ra bên ngoài hành lang.

Ngay lập tức, toàn bộ bệnh viện bị cỗ khí tức màu xanh đen này ăn mòn.