Khủng Bố Sống Lại

Chương 370: Gia Đình 2




Vừa mới nói chuyện đến đây, Triệu Khai Minh đột nhiên phát hiện ra chiếc đĩa thức ăn ngày hôm qua có dấu hiệu bị gặm, dường như là bị chuột ăn vụng.

Trong nháy mắt, sắc mặt của hắn ta trở nên cực kỳ dữ tợn:

- Mẹ kiếp, là con chuột chết nào dám ăn vụng bữa tối của mẹ tao. Ai dám quấy rối việc dùng bữa của người nhà tao thì đều phải chết.

Triệu Khai Minh lập tức rút súng lục ra, sau đó lên đạn và hùng hổ rời khỏi căn phòng.

Tiếp đến ở bên trong căn nhà kho yên tĩnh đột nhiên vang lên từng tiếng súng.

Tiếng súng vang lên liên tục, liên tục, kéo dài tận 10 phút đồng hồ mới ngừng.

Sau đó hắn ta cầm một con chuột mập mạp nhưng hiện tại đã bị đánh cho máu thịt be bét đi đến trước cỗ quan tài lúc nãy.

Triệu Khai Minh vừa cười vừa nói:

- Mẹ, mẹ thấy không, đây chính là kẻ đã ăn vụng bữa tối của mẹ đó. Hiện tại con đã giết chết nó rồi, mẹ có thể yên tâm. Sau này sẽ không có chuyện như thế này xảy ra lần thứ hai nữa đâu.

Hắn ta cứ như thế, đứng nói chuyện với cỗ quan tài bằng băng này một hồi lâu. Sau đó hắn ta lại tiếp tục đẩy xe đi đến các cỗ quan tài khác.

Những người ở bên trong những cỗ quan tài bằng băng này đều là những người thân thích của Triệu Khai Minh, bên trong đó có con gái của Triệu Khai Minh, có vợ, có mẹ, có cậu...

Sau khi phân phát xong thức ăn, hắn ta lại đi đến trước linh đường. Sau đó dâng hương, dập đầu đối với 12 chiếc bài vị.

- Mọi người cho tôi thêm chút thời gian nữa thôi, tôi sẽ không để cho cái chết của mọi người trở nên vô ích đâu.

Triệu Khai Minh lớn tiếng nói:

- Tên Dương Gian kia nhất định sẽ phải chết, tôi tuyệt đối sẽ không để cho hắn phá hỏng kế hoạch được...

Nhưng hắn ta còn chưa nói xong, trong phòng đột nhiên truyền đến một cỗ khí tức âm lãnh.

Triệu Khai Minh nhanh chóng quay đầu lại và hét to:

- Mày tới chỗ này làm cái gì? Đây không phải là chỗ mà thứ quỷ quái như mày có thể bước vào. Cút ra ngoài cho tao.

Ở sau lưng hắn ta không có một ai, chỉ có chiếc cửa phòng là bị ai đó mở ra từ lúc nào, hiện tại nó đang ở trong trạng thái nửa đóng nửa mở.

- Tao đã nói là mày cút ra ngoài, vậy mà mày còn dám đi vào đây?

Triệu Khai Minh đột nhiên đứng dậy, sau đó cầm súng nã liên tục về phía vách tường.

- Cút ra ngoài cho tao, cút ngay, cút ngay cho tao....

Hắn ta gào thét đến khàn cả giọng, trông hắn ta chả khác gì một con dã thú đang phát cuồng, khẩu súng trong tay hắn ta bắn ra càng ngày càng nhanh. Sau khi hết băng đạn này thì hắn ta lại lắp băng đạn khác và bắn tiếp, đến khi bắn xong hết băng đạn cuối cùng hắn ta mới thở hồng học, dùng cặp mắt đỏ au nhìn về phía trước.

- Mày đứng có đắc ý quá lâu, chờ đến khi tao thõa mãn được điều kiện tao sẽ cho mày biết cái gì là hối hận khi mày đã đến thế giới này.

Trên tường dính đầy vết đạn, mặc dù đa số những vết đạn này đều không có quy tắc gì, nhưng chúng lại được sắp xếp thành hình dạng của một bóng người, chỉ riêng chỗ đầu là có nhiều vết đạn nhất.

- Tích tích, tích tích!

Giờ phút này điện thoại di động định vị vệ tinh của hắn ta đột nhiên vang lên. Trong điện thoại lập tức truyền đến giọng nói của một người liên lạc viên, từ giọng nói có thể biết được, người này cũng là một cô gái.

- Triệu Khai Minh, anh lại tự tiện ngắt kết nối với tôi. Lúc trước tôi đã nói với anh rồi, hiện tại đang là thời kỳ quan trọng, phải duy trì liên lạc 24/24. Anh có biết anh làm như vậy là đang gây khó dễ cho tôi không? Anh có biết vì chuyện này của anh mà tôi bị cấp trên khiển trách như thế nào không?

Triệu Khai Minh gầm nhẹ:

- Con đàn bà thối tha, cô muốn chết hay sao mà dùng giọng điệu đó để nói chuyện với tôi? Đừng nghĩ rằng căn phòng liên lạc kia đã là an toàn, cô có tin là tôi sẽ để cho cô chết trước bàn làm việc ngay tại lúc này không?

Người liên lạc viện này hình như đã bị hắn ta dọa cho sợ, giọng điệu có chút mất tự nhiên:

- Tôi, tôi, tôi chỉ là muốn thông báo cho anh có chuyện khẩn cấp xảy ra. Trong bệnh viện của thành phố Đại Xương đã bất ngờ xảy ra chuyện linh dị. Hiện tại cảnh sát mắt quỷ Dương Gian và giáo sư Vương đều đã bị cuốn vào bên trong nên cần sự trợ giúp của anh. Tôn Nghĩa đã xuất phát rồi, hiện đang trên đường đến đó.

Triệu Khai Minh khôi phục lại một chút tỉnh táo:

- Tôi biết rồi, tôi sẽ ngay lập tức hành động. Mặt khác, đây là lần cuối cùng tôi nhắc nhở cô. Nếu lần sau cô còn không phân biệt được trên dưới, lớn nhỏ một lần nữa. Thì cả nhà cô, trong đó có cả cô đều sẽ bị tôi giết chết. Đến lúc đó dù cô có quỳ xuống cầu xin thì cũng vô dụng mà thôi. Chắc cô cũng hiểu được khả năng của tôi rồi chứ.

- Hiểu, hiểu rồi.

Người liên lạc viên này bị dọa đến hoảng sợ, giọng nói cũng đã run rẩy.

Triệu Khai Minh nói:

- Tôi không cần cô hiểu, chỉ cần nhớ kỹ là được.

Sau đó hắn ta lập tức xuất phát đi đến vị trí bệnh viện xảy ra chuyện linh dị.