Dương Gian nói:
- Như vậy cũng đúng, thế nhưng có những thứ còn quan trọng hơn rất nhiều so với mấy vật tư sinh hoạt kia, đó chính là bảo vệ tính mạng. Tổng giám đốc Trương ngài có muốn giúp tôi một việc không, ông giúp tôi chế tạo một căn phòng an toàn? Chuyện này tôi làm không được, chỉ có tổng giám đốc Trương là giám đốc của công ty xây dựng thì mới có nhân lực và dụng cụ để làm chuyện này.
Trương Hiển Quý nói.
- Phòng an toàn? Thật ra trong tiểu khu cũng có mấy căn tầng hầm, tôi đã để cho người ta xây dựng, đang tiếp tục thi công.
Dương Gian nói.
- Mấy căn hầm đó chỉ được dùng để tị nạn thôi, không thể nào tránh quỷ được. Thứ tôi cần là một căn phòng có thể tránh khỏi chuyện linh dị.
Trương Hiển Quý sững sờ một lát:
- Đại ca, cậu định làm cái gì thế?
- Lực lượng của quỷ sẽ không có cách nào ảnh hưởng đến vàng, trước mắt tôi định dùng toàn bộ số vàng mà tôi có ở trong tay để tạo một căn phòng nhỏ dùng để tránh né chuyện linh dị. Căn phòng này nhất định phải được bịt kín, đồng thời cũng phải cực kỳ kiên cố.
Dương Gian lôi một cái rương ở phòng bên cạnh, sau đó mở ra, bên trong toàn bộ là vàng thỏi.
- Số lượng không được nhiều, chỉ có hơn hai tấn một chút. Ngoài ra tôi còn muốn lưu lại một ít làm vật dự phòng, không biết tổng giám đốc Trương có kế hoạch gì tốt để xử lý không?
Hơn hai tấn vàng?
Ngay cả khi Trương Hiển Quý là một người rất có tiền, nhưng cũng phải kinh sợ đối với số vàng này của Dương Gian. Phải biết hiện tại giá vàng đang càng ngày càng tăng, sự tuôn vào của các nhà tư bản khiến cho vàng đã đạt đến một mức giá cao ngất ngưởng. Với hai tấn vàng của Dương Gian, không nghi ngờ gì nữa hiện tại hắn đã là người giàu nhất của thành phố Đại Xương rồi.
Rất nhanh Trương Hiển Quý hồi phục tình thần, ông ta bắt đầu suy tư và nói:
- Mặc dù là hai tấn vàng nhưng nếu dùng để làm vật liệu xây dựng thì còn thiếu rất nhiều. Có điều nếu chỉ dùng nó để làm một căn phòng nhỏ thì vẫn được. Tôi có thể hòa tan số vàng này, sau đó đổ thành từng tấm lớn, tiếp đó hàn chúng lại với nhau. Không được, không được, như vậy quá mỏng, không đủ kiên cố. Có lẽ chúng ta có thể làm tường kép, một bức tường đặt hai tấm vàng là được...
Nghĩ nghĩ một hồi, ông ta lại dùng tay xoa xoa trán và nói:
- Tôi cần dùng máy tính để thiết kế và mô phỏng một chút, phải tính đến diện tích của nóc nhà cùng với số lượng người có thể lánh nạn. Ngoài ra mấy điều kiện dùng để duy trì sinh tồn cũng phải đạt được tiêu chuẩn. Mặc dù công trình này không hề lớn nhưng lại có nhiều thứ cần phải cân nhắc, quá nhiều chi tiết. Tôi có một đề nghị, không biết đại ca có đồng ý hay không?
Dương Gian nói:
- Ý kiến gì vậy?
- Gần đây tôi cũng đang xây dựng trại tị nạn. Nên phương án kiến tạo và bản thiết kế cũng đã làm xong, hơn nữa đã bắt tay vào thi công rồi. Nhưng vì là cải tao lại cho nên tốc độ xây dựng khá là nhanh, đại khái chỉ khoảng một tháng là xong. Thay vì chúng ta xây dựng một căn phòng độc lập, có lẽ sẽ không đủ điều kiện để sinh tồn. Nếu vậy thì chi bằng chúng ta sẽ lấy một căn phòng trong trại tị nạn của tôi để lắp đặt một căn phòng an toàn là được rồi. Cậu thấy thế nào?
Tròng mắt Dương Gian hơi híp:
- Xây phòng an toàn ở bên trong trại tị nạn của tổng giám đốc Trương sao?
- Tôi chỉ đề nghị vậy thôi.
Trương Hiển Quý có chút xấu hổ cười một tiếng, ông ta đương nhiên biết Dương Gian đã nhìn thấu ý đồ của ông ta rồi. Một căn phòng trị giá vài tỷ đồng, điều này cho thấy căn phòng này không hề tầm thường. Chắc chắn phải có nguyên nhân gì đó thì Dương Gian mới muốn xây dựng nó. Nếu lúc này mà không tận dụng chiếm một chút lợi thì coi như cuộc đời làm kinh doanh của ông ta từ trước đến nay coi như bỏ.
Dương Gian nghĩ một hồi, mặc dù Trương Hiển Quý có chút tư tâm nhưng đây cũng là lợi ích hợp tác của đôi bên. Hắn không thể nào tự tay để xây dựng một căn phòng an toàn được, cũng thiếu nhân lực. Mà hiện tại cũng không thể nào có ai rảnh mà đi nhận công trình này cả. Hơn nữa Dương Gian cũng không hề yên tâm khi giao vàng cho người khác. Với lại một căn phòng an toàn cũng không phải chỉ là một căn phòng an toàn đơn thuần. Bên trong nó còn có các loại công trình khác, ví dụ như thông gió, hay là nước nôi để sinh hoạt, vật tư dự trữ, ngoài ta còn có nhiều phương diện khác nữa, màTrương Hiển Quý có thể giải quyết được các vấn đề này, có thể nói ông ta là một người đáng tin.
Dương Gian nói.
- Có thể, cứ xây dựng ở bên trong trại tị nạn của tổng giám đốc Trương đi. Nhưng một căn phòng an toàn không thể quá lớn và số lượng người bên trong căn phòng an toàn cũng có hạn, không biết tổng giám đốc Trương dự định phân phối những danh ngạch này như thế nào đây?
Hiện tại việc phân chia số người cũng tương tự như phân chia cổ phần vậy.
Một khi xây xong trại tị nạn, vậy bên trong trại tị nạn này Dương Gian chiếm bao nhiêu danh ngạch và Trương Hiển Quý lại chiếm giữ bao nhiêu đây.
Đến cái này lại là điều mà Trương Hiển Quý cảm thấy khó xử. Trong lòng của ông ta đương nhiên là muốn phân chia 5 5 rồi. Thế nhưng toàn bộ vàng để xây nhà, hơn 2 tấn đều là do Dương Gian xuất. Cho nên chỉ khi Dương Gian là người ngu thì mới đồng ý phân chia 5 5 với ông ta. Mặc dù làm ăn quan trọng nhưng nhân tình càng quan trọng hơn.
Trương Hiển Quý do dự một chút, sau đó báo ra cái giá mà ông ta cho là hợp lý.
- Nếu không chúng ta chia 3 7 đi? Nếu tài liệu không đủ thì tôi có thể góp một ít vàng của tôi vào.