- Không có chuyện gì xảy ra hết, toàn bộ mọi thứ đều cực kỳ yên ổn. Ông nói đúng, khu Đông Thành chẳng có chuyện đặc biệt nào xảy ra, xem ra chỉ còn trông chờ vào báo cáo của mấy khu khác thôi.
Dương Gian không hề biết có chuyện gì đã xảy ra ở chỗ của Diệp Phong, hắn tiếp tục lái xe lượn xung quanh khu vài vòng. Nếu đã không tìm được quỷ anh thì hắn coi như xong việc rồi. Bởi vì hắn cảm thấy nếu cứ tiếp tục tuần tra tiếp cũng chỉ tổ tốn thêm thời gian mà thôi. Hắn thấy bản thân nên giành khoảng thời gian đó để làm một số chuyện có ích trong dự định của hắn.
Dương Gian nói:
- Tan ca thôi, đi về ngủ hết đi. Hôm nay chúng ta chỉ đi tuần đến đây thôi. Còn có chuyện gì thì cứ để ngày mai lại nói.
Trương Hàn:
- Chúng ta cứ như vậy mà trở lại à, có lẽ sẽ không tốt để bàn giao lại cho giáo sư Vương đâu.
Dương Gian nói.
- Có gì mà không tốt chứ, hiện tại cũng đã là 10 giờ tối. Nếu dựa theo thời gian làm việc bình thường thì cũng có thể nói là hiện tại chúng ta đang tăng ca. Nếu đã không tìm thấy quỷ anh thì cũng đành chịu thôi, không còn cách nào nữa hết. Cả tòa thành thị lớn như thế, nếu muốn tìm hiểu rõ ràng nguyên nhân cũng không thể nào là chuyện của ngày một ngày hai được.
Tôn Nghĩa nói:
- Bộ dạng của cậu cũng quá nhàn nhã quá đi. Dù sao hiện tại đang là trong đoạn thời kỳ đặc thù. Bản thân chúng ta đều ở bên trong chuyện linh dị, cứ xem như không có xảy ra chuyện gì thì chúng ta cũng không thể nào trở về nhà nằm ngủ chứ.
Dương Gian nói:
- Chắc chắn anh không có bạn gái phải không?
Tôn Nghĩa nói.
- Ách, làm sao cậu biết được?
Dương Gian lộ ra một nụ cười anh hiểu mà.
- Có bạn gái thì sao anh lại không muốn về nhà ngủ chứ?
Tôn Nghĩa.
-...
Trương Hàn nói:
- Cứ xem như chúng ta đã tan can rồi đi nữa thì cũng nên tụ họp lại cùng với nhau sẽ tốt hơn. Nếu ba người mà tách nhau ra thì có ai biết được chúng ta còn có cơ hội tụ họp lại nữa hay là không. Chuyện linh dị ở thôn Hoàng Cương lần trước cũng vậy, chúng ta đã trải qua một bài học đẫm máu rồi.
Ở trong chuyện linh dị lần trước, cũng chỉ vì mọi người tách lẻ ra với nhau cho nên cả đám mới bị lệ quỷ tiêu diệt từng người. Đến cuối cùng, nó giết cho cả đám không còn đủ người để chống lại. Nếu không phải là con có Phùng Toàn ở bên trong quan tài nhảy ra góp số lượng vô cho cân bằng thì có lẽ Dương Gian và Trương Hàn đã chết rồi.
Dương Gian nói:
- Chuyện lần này và chuyện lần đó là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, sẽ không có chuyện lạc đàn đáng sợ như vậy đâu. Thôi, có chuyện gì thì ngay mai lại làm tiếp. Việc giải quyết nhiều chuyện như thế chỉ trong một ngày đã là không có khả năng rồi. Hiện tại chúng ở trong tình trạng thiếu thốn đủ thứ, ngay cả tin tức cũng thiếu thốn. Cứ cho là chúng ta thủ vững cả ba người ở đây cũng chẳng khác gì việc treo máy, không có tác dụng gì hết. Được rồi, cứ thế đi, ngày mai chúng ta lại tập hợp ở trung tâm thể dục thể thao.
Tôn Nghĩa cùng Trương Hàn nghe hắn nói đến mức đó thì cũng không phản đối nữa, dù sao những gì mà hắn nói cũng có đạo lý. Cứ cho là một ngày bọn họ canh giữ hai mươi bốn giờ ở khu Đông Thành nhưng không có chuyện gì xảy ra cũng, không phát hiện được chuyện gì.
Thế nhưng việc Dương Gian tách ra cũng không phải là do hắn thật sự muốn chạy về nhà để ngủ mà hắn còn có việc khác quan trọng hơn cần làm. Mặc dù nhiệm vụ xử lý chuyện linh dị này rất quan trọng, hắn cũng có việc quan trọng chẳng kém cần phải làm. Sau khi trở về tiểu khu, Dương Gian lập tức trông thấy từng người, từng người nhân viên bảo vệ của ngân hàng đang vận chuyện từng cái rương vào bên trong biệt thự.
Ngày hôm nay Giang Diễm cũng không có đi làm, cô đứng ở một bên để chỉ huy.
- Được rồi, toàn bộ mọi thứ vận chuyển vào cứ đặt ở phòng bên kia đi. Đừng có để lung tung, chúng nặng lắm đó, tôi không muốn sau đó lại phải đi chuyển chúng về một chỗ đâu.
- Dương Gian, cậu trở về thật sự đúng lúc, chuyển phát nhanh của cậu đến rồi.
Dương Gian vừa đi đến vừa nói:
- Chị liên lạc với tổng giám đốc Trương giúp tôi, tôi có chút việc cần nhờ ông ta.
Giang Diễm nói.
- Có chuyện gì thế? Tôi có thể biết không.
Dương Gian nói.
- Đến lúc cần biết chị sẽ biết.
- Được rồi.
Sau đó Giang Diễm nhanh chóng gọi điện cho Trương Hiển Quý, tiếp đó nói với hắn:
- Tổng giám đốc Trương ở tòa nhà tiếp thị bên kia, sẽ đến đây nhanh thôi. Đúng rồi, cậu mua thứ gì vậy? Nhìn rất quý giá.
Dương Gian nói:
- Không có gì, chỉ là một đống vàng thôi, toàn bộ vàng tồn kho của các thành phố lớn ở trong thành phố Đại Xương đều nằm ở chỗ này.
- Hả?
Giang Diễm lập tức trợn tròn hai mắt.
Chỉ một lát sau, toàn bộ mọi thứ đã được vận chuyển vào nhà xong, mấy người nhân viên của công ty chuyển phát nhanh rời đi thì Trương Hiển Quý mới vội vã chạy đến.
Trương Hiển Quý nói:
- Đại ca, nghe Giang tiểu thư nói cậu có việc cần tìm tôi, có chuyện gì vậy?
Dương Gian nói:
- Tổng giám đốc Trương, ông cứ ngồi trước đi, tôi thật sự có chút việc cần làm phiền tổng giám đốc Trương đây.
Trương Hiển Quý cười nói.
- Có chuyện gì thì cậu cứ nói thẳng đi là được, đâu phải nhờ cậy gì, không cần phải khách khí đâu.
Dương Gian nói:
- Đúng rồi, lúc này tôi có nhìn thấy không ít xe hàng đang vận chuyển ra vào tiểu khu, tổng giám đốc Trương đang mua thứ gì à?
Trương Hiển Quý nói:
- Không có gì, chỉ là một số vật tư dùng trong sinh hoạt mà thôi. Hiện tại toàn bộ đồ ăn trong các siêu thị lớn ở thành phố Đại Xương đều đã bị tranh cướp gần. May mà tôi còn kịp thời liên hệ với mấy nhà siêu thị lớn để bọn họ đóng cửa sớm một chút, sau đó chuyển toàn bộ vật tự đến đây. Đại ca câu cũng biết mà, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất nha. Trước tiên cứ lấy thêm một chút đồ cũng không có gì bất ổn hết, dù sao thì chúng cũng không đáng mấy đồng tiền.