Khủng Bố Sống Lại

Chương 359: Lại Phải Họp




Dương Gian nghĩ một hồi, rồi nói:

- Ừm, thế cũng được.

Trương Hiển Quý thở phào, cười nói:

- Vậy thì cảm ơn đại ca.

Từ giá cả mà hai bên đưa ra để tính, đương nhiên là ông ta đã chiếm tiện nghi. Dù sao ông ta không thể nào xuất ra được số vàng lớn như thế, dù có bán hết toàn bộ tư sản mà ông ta có để mua vàng thì cũng không thể nào đủ.

Dương Gian nói.

- Tổng giám đốc Trương mau chóng khởi công xây dựng đi. Còn vàng thì ngày mai ông cứ cho người đến đây để lấy. Còn nữa, tuyệt đối không được vì mục đích mở rộng phòng an toàn mà dát mỏng vàng ra đó. Nếu nó quá mỏng như trang giấy mà bị xé ra được thì căn phòng an toàn sẽ trở nên vô dụng.

Trương Hiển Quý nói:

- Chuyện này thì đại ca cậu cứ yên tâm đi, tôi sẽ cân nhắc đến độ dày của bức tường mà, sẽ không có chuyện kém chất lượng đâu.

Dương Gian nói.

- Vậy thì cứ thế mà làm đi, ngoài ra tổng giám đốc Trương nhanh kiếm một bác sĩ cho tiểu khu đi. Nhiệm vụ của vị bác sĩ này là kiểm tra cho mọi người mỗi ngày, đăc biệt là bụng dạ, thử kiểm tra xem có người nào mang thai không, nếu có thì phải báo ngay cho tôi biết.

Mặc dù Trương Hiển Quý không thể nào hiểu được nhưng ông ta biết điều này có cũng sẽ có nguyên nhân riêng của nó, cho nên gật đầu đồng ý.

Hai người lại ngồi bàn bạc thêm với nhau một ít, sau đó hai người lập tức tách ra.

Trên đường trở về, Trương Hiển Quý vẫn còn kinh thán với quyết định của Dương Gian. Đồng thời ông ta cảm thấy khá hổ thẹn đối với sự chênh lệch của con trai ông ta và Dương Gian.

"Sử dụng vàng để xây dựng một căn phòng đúng là xa xỉ. Tuổi còn trẻ như vậy đúng là ra tay thật lớn, một lần mười mấy ức mà mắt không hề nháy một cái. So với Dương Gian thì tiểu tử Trương Vĩ kia cũng chỉ là một cây bút hỏng. Ngoại trừ cả ngày chơi game, mở livestream, tập bắn súng lục ra thì không còn cái gì khác. Ngay cả sách cũng chẳng thèm ngó, chỉ sợ là sau này sẽ không còn cơ hội lên đại học."

"Không được, càng nghĩ càng thấy tức, tý về phải cho tiểu tử kia một trận mới hả được giận."

Trương Hiển Quý gật gật đầu, sau đó tâm trạng lại chuyển sang vui vẻ.

Giờ phút này ở trong biệt thự, sau khi mấy người kia rời đi hết, Giang Diễm ngồi xuống bên cạnh, sau đó ôm lấy cánh tay của Dương Gian, nũng nịu nói với hắn.

- Dương Gian, thật sự buồn chán, nếu tiếp tục như thế này tôi sẽ điên mất. Nếu không chúng ta làm chuyện gì đó giết thời gian đi? Không bằng chúng ta chơi trò nhập vai đi.

Dương Gian nói.

- Nói ví dụ xem.

Giang Diễm nói:

- Ví dụ như tôi sẽ đóng vai y tá cho cậu chích có được không? Hay là tôi đóng vai cô giáo, còn cậu giả làm học sinh? Đúng rồi, hay tôi thử làm bà chủ nhà, còn cậu đóng vai một người nhân viên chuyển phát nhanh, cậu thấy sao?

Dương Gian nghĩ nghĩ một hồi, sau đó nói:

- Không phải là chị coi trộm máy tính của Trương Vĩ đó chứ? Hơn nữa chị còn mở mục có tên là Quyết Chiến Thu Danh Sơn phải không?

Giang Diễm mở to hai mắt.

- Làm sao cậu biết được?

Dương Gian nói:

- Tôi biết thì có gì lạ hay sao?

Giang Diễm ghé vào một bên tai hắn, dịu dàng nói:

- Vậy cậu có chơi hay không?

Dương Gian nói.

- Nếu chị rảnh quá thì tranh thủ thời gian tính toán giùm tôi xem toàn bộ số vàng này có bao nhiều, ngày mai tôi phải giao chúng cho Trương Hiển Quý nên chị đừng có tính sai đấy. Nhớ ghi chép lại cho đàng hoàng, mặc dù nhân tình là nhân tình nhưng có một số thứ vẫn phải tính toán sổ sách cho nó rõ ràng. Hơn nữa chị phải giám sát cho kỹ, chỉ như thế tôi mới yên tâm mà chú Trương cũng yên tâm.

Trong nháy mắt sắc mặt của Giang Diễm sụp đổ:

- Ngay bây giờ à? Ngày mai có được không?

Dương Gian nói.

- Được, nhưng chị viết đơn từ chức đi, ngày mai tôi thuê người khác tính.

- Cậu chờ đó, tôi đi làm sổ sách.

Nghe đến đó là Giang Diễm lập tức nhảy dựng lên, sau đó chạy đi.

Lúc này ở bên trong điện thoại di động định vị vệ tinh của Dương Gian đột nhiên truyền đến giọng nói của Lưu Tiểu Vũ:

- Dương Gian, đã xảy ra chuyện rồi, hai người Diệp Phong cùng Hà Xuyên đã bị mất tích.

Dương Gian nói.

- Muộn như vậy rồi thì có lẽ hai người đàn ông kia đang đấu kiếm với nhau thôi, có gì mà cô phải ngạc nhiên chứ, tôi còn phải đi ngủ đây.

Lưu Tiểu Vũ nói.

- Triệu Khai Minh thông báo rằng ba người bọn họ gặp phải chuyện linh dị, ngày mai cậu lại đến trung tâm thể dục thể thao đi. Giáo sư Vương muốn tổ chức cuộc họp.

Dương Gian nói:

- Lại họp nữa? Có phải là công nhân viên chức đều phải tổ chức cuộc họp mỗi ngày hay không vậy? Sao tôi cảm thấy chuyện này còn lâu hơn cả giờ làm việc.

- Lần này có manh mối quan trọng nên mong cậu có mặt để họp.

Dương Gian trầm ngâm.

- Được rồi, tôi biết rồi.

Quả nhiên, những gì mà hắn suy đoán lúc trước là chính xác, khu Đông Thành của hắn phụ trách không xảy ra chuyện, mấy khu khác sẽ gặp chuyện không may. Có lẽ cái tên diễn viên quần chúng Hà Xuyên kia đã có hơn 50% là đã toi đời rồi. Còn về phần tên Diệp Phong kia, tên này khá là lợi hại, có muốn chết cũng không thể nào dễ dàng như vậy được. Chỉ là hai người bọn họ lại cùng biến mất ở một chỗ không thấy gì nữa, chuyện này có chút gì đó là là, dường như có điều gì đó bí ẩn ở bên trong.