Khủng Bố Sống Lại

Chương 203: Phân Biệt 2




Dương Gian cười cười:

- Cái đó không phải anh là người hiểu rõ nhất rồi còn gì? Còn hỏi tôi làm gì chứ. May cho anh là con quỷ này khá đặc thù, nó không có ý định giết người, chứ anh mà đụng phải mấy loại quỷ giết người không chớp mắt thì đừng nói là cứu anh ra ngoài, mà ngay cả bọn tôi có sống sót mà ra ngoài hay không đó còn là một vấn đề. Lần này anh gặp được tôi, có thể coi như là anh may mắn thêm lần nữa. Còn lần sau thì anh tự mà cầu phúc đi, trên thế giới này có rất nhiều chuyện linh dị. Chuyện lúc nãy chỉ là một chuyện nhỏ trong số đó mà thôi, hi vọng khi anh gặp phải những chuyện linh dị khác, anh vẫn có thể bình an thoát thân ra khỏi đó.

Thượng Quan Vân ngơ ngẩn:

- Chuyện này, chẳng lẽ chuyện này không phải là chuyện tình cờ? Chuyện ngẫu nhiên? Sao từ trước đến giờ tôi lại không nghe thông tin gì về chuyện này hết vậy?

Dương Gian chỉ chỉ vào mấy người qua lại trên đường và nói:

- Anh nhìn xem bọn họ đi, bọn họ cũng không biết được chuyện này đâu.

Hiểu rồi!

Thượng Quan Vân là người đã trưởng thành, Dương Gian chỉ nói như thế là hắn ta đã hiểu được ý tứ của hắn.

Hắn ta và mấy người kia đều là người bình thường, đều sống một cách mơ màng, hôm nay có thể gọi là ngày không may mắn của hắn ta nên mới có thể gặp được một con quỷ, nếu không hắn ta cũng sẽ tương tự như những người đi lại trên đường kia, vĩnh viễn không thể nào tiếp xúc được với chuyện linh dị.

May mắn là hắn ta đã nhìn thấy được một con quỷ thực sự.

Lúc này Miêu Tiểu Thiện đi đến, cô hơi do dự một chút, sau đó nói với Dương Gian:

- Dương Gian, cha mẹ tôi đến rồi, tôi sắp phải đi.

Dương Gian vỗ vỗ vào bả vai của Thượng Quan Vân:

- Dẫn theo Miêu Tiểu Thiện trở về đi, hi vọng lần gặp mặt tiếp theo vẫn còn gặp lại được cả anh và người em họ của anh, Miêu Tiểu Thiện. Thời thế hiện tại, có thể an toàn sống tiếp đã là một chuyện hạnh phúc rồi, cố quý trọng cơ hội lần này đi.

Thượng Quan Vân nói:

- Cảm, cảm ơn cậu nhé, Dương Gian.

Dương Gian cười cười, nói với Thượng Quan Vân:

- Không cần đâu, lần tiếp theo có phiền phức gì đó cũng không tìm đến đầu của tôi là được rồi.

Thượng Quan Vân gật gật đầu:

- Tôi hiểu rồi, lần này đã làm phiền cậu rồi.

Lúc này đã có một chiếc xe đứng chờ ở ven đường, sau đó một người đàn ông trung niên đi xuống và hô to:

- Tiểu Thiện, Thượng Quan Vân, hai đứa không về nữa hay sao vậy?

Miêu Tiểu Thiện đi đến trước mặt Dương Gian, nói:

- Cha tôi hối rồi.

Dương Gian nói:

- Vậy cậu còn chờ cái gì nữa chứ? Trở về đi thôi.

Miêu Tiểu Thiện nói:

- Hai ngày nữa là tôi sẽ rời khỏi thành phố Đại Xương rồi, cậu không định nói cái gì đó với tôi hay sao?

Dương Gian kinh ngạc nói:

- Không có, cậu có chuyện gì cần nói với tôi hay sao?

Miêu Tiểu Thiện đứng băn khoăn một lúc, sau đó mặt cô dần dần đỏ lên, cuối cùng cô chỉ nói:

- Thật sự là cảm ơn cậu về chuyện hôm nay.

Dương Gian nói:

- Sao cậu phải nói cảm ơn chứ?

- Cậu cứ để cho tôi nói hết đi, tôi sẽ thi đại học, sau đó cần phải bốn năm nữa tôi mới học xong. Nếu sau khi tôi tốt nghiệp mà cậu vẫn còn không có bạn gái thì tôi, tôi... Tôi có thể làm bạn gái của cậu, còn nếu cậu đã có bạn gái thì cứ coi như là tôi chưa có nói gì.

Miêu Tiểu Thiện nói đến đây, mặt của cô đã đỏ như đít khỉ.

- Thôi tôi về đây, cậu cũng về sớm, nghỉ ngơi sớm một chút đi.

Nói xong, cô quay người chạy nhanh về phía chiếc xe.

Dương Gian đứng sờ sờ đâu, hắn hơi nhíu mày.

Lời này của Miêu Tiểu Thiện có nghĩa là gì nhỉ?

Chờ chút... Trời ạ, ở trong mắt bạn học Miêu Tiểu Thiện, chính hắn lại kém cỏi đến mức đó hay sao. Không phải ý của cậu ấy là bốn năm nữa hắn cũng không thể tìm được bạn gái, sau đó túng quá không thể không ăn cỏ ở gần hang đây mà?

Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà tây, đừng có khinh hắn là không có bạn gái.

Hắn thầm hạ quyết tâm.

Nhất định hắn phải chứng minh cho Miêu Tiểu Thiện thấy, gì chứ bạn gái hắn cũng sẽ kiếm được, cho cô ấy sáng mắt ra.

(DG: Thôi xong, huhu, mẹ nó, đời bất công vừa vừa thôi chứ).

Chỉ một lát sau, Dương Gian đã bắt được một chiếc taxi, hắn lên xe chuẩn bị về nhà.

Nhưng ngay lúc này, trong nhà vệ sinh của KTV.

Vốn dĩ tấm gương ở nhà vệ sinh không có cái gì ở bên trong nhưng bỗng xuất hiện một bóng người.

Giờ khắc này, bộ dạng của nó cũng không còn là Miêu Tiểu Thiện nữa, nó đã thay đổi về bộ dạng như lúc đầu, bộ dạng của Trương Vĩ.

Sau đó nó quay lưng lại, bắt đầu đi về phía xa so với vị trí ban đầu, đi tới vị trí cửa của nhà vệ sinh và biến mất trong bóng đêm.

Sau này nó lại xuất hiện ở trong tấm gương nào nữa không thì không có một ai biết được.

Nhưng nếu nó muốn rời khỏi tấm gương, nó phải tìm một người đứng trước gương để tráo đổi thân phận.

Toàn bộ thành phố Đại Xương, bất kỳ một người nào đứng trước gương đều có nguy cơ trở thành thế thân của con quỷ này.

- Mẹ nó, đây là đâu? Lạc đường hay sao?

Sau khi Trương Vĩ chạy ra khỏi KTV, hắn ta chạy loạn một đoạn, cuối cũng hắn cũng không biết vì sao lại rúc vào trong cái hẻm này nữa.

- Anh ruột, cậu cũng đừng có trách tôi vứt bỏ cậu nhé, hiện tại tôi lạc đường rồi, không biết đường về đó nữa đâu. Nên không thể giúp cậu xử lý con quỷ kia được, lúc nãy tôi có ở đó cũng chỉ làm một con cá ướp muối mà thôi, ngay cả cơ hội đứng ở một bên hô 666 cũng chả được.

Đúng lúc này, có một cô gái mặc chiếc váy ngắn, trên mặt đánh một lớp phấn khá dày, đi đến gần hắn ta và nói:

- Ông chủ, ngài có muốn chăm sóc sức khỏe đặc biệt không?

Trương Vĩ quay đầu ngó qua ngó lại ở hai bên, sau đó nói với cô ta:

- Là cô đang nói chuyện với tôi đấy à?

Cô ta cười nói:

- Ông chủ, ngài lại đùa giỡn rồi, chỗ này chỉ có một mình ngài, tôi không nói chuyện với ngài thì nói chuyện với ai chứ.

Trương Vĩ nói:

- Dịch vụ chăm sóc sức khỏe... Có chính quy không?

- Đương nhiên là chính quy, tiêu chí lớn nhất ở chỗ chúng tôi chính là chính quy.

Trương Vĩ nói:

- An toàn thì không đi, con mẹ nó là người nào rảnh rỗi lập nên cái dịch vụ chăm sóc sức khỏe chính quy này vậy.

Cô ta lập tức giữ chặt tay của Trương Vĩ, sau đó vội vàng nói:

- Ông chủ, ngài đừng đi vội a, chỗ này của chúnh tôi không chính quy, không hề chính quy.

Trương Vĩ nói nhỏ với cô ta:

- Đã không chính quy sao cô lại không chịu nói sơm, chỗ này của các cô có những thứ gì?

Cô gái kia nói:

- Chỗ của chúng tôi cái gì cũng có hết.

Trương Vĩ nói:

- Cái gì cũng có, ghê vậy, lợi hại nha? Vậy các cô có ăn gà không?

- Có thể, đương nhiên là được.

Cô gái vừa cười vừa lôi kéo Trương Vĩ đi vào bên trong.

Trương Vĩ nói:

- Giá đắt một chút cũng chẳng sao hế nhưng tôi phải nói trước, tôi yêu cầu rất cao đối với thiết bị. Cảm xúc khi hoạt động phải thật tốt, âm thanh cũng rất quan trọng, phải nghe được tiếng rõ ràng thì mới chơi được.

- Ông chủ, ngài đúng là dân chơi thứ thiệt, tôi cam đoan sẽ để cho ngài hài lòng, hơn nữa ngài cứ yên tâm đi, chỗ này không có ai đến kiểm tra hết.

Trương Vĩ nói:

- Đúng rồi, khi tôi đang ăn gà, người khác không thể nào đứng bên cạnh để hút thuốc đâu đấy.

- Ngài không hút thuốc thì đâu còn ai hút thuốc nữa đâu, phòng của tôi là phòng đơn.

- Vậy thì tốt.