Khủng Bố Sống Lại

Chương 204: Tin Tốt




"Quỷ đang xuất hiện ngày càng nhiều tại thành phố Đại Xương, đây không phải chuyện gì tốt. Lúc trước mình đoán không hề sai, hiện tại hẳn là khoảng thời gian cao điểm để lệ quỷ bùng phát. Chu Chính nói khá đúng, nếu tương lai nhân loại không tìm ra được cách gì để giải quyết chuyện linh dị, có lẽ nhân loại sẽ không còn tương lai nữa."

Lúc này Dương Gian đang ngồi thang máy đi đến phòng trọ của Giang Diễm. Nhìn hành lang u ám, yên tĩnh ở phía trước, mặc dù thâm tâm hắn biết nơi đó không có quỷ nhưng một khi đi vào những nơi tối tăm, cơ thể hắn luôn luôn không thể tự chủ mà trở nên căng thẳng.

Điều này có lẽ đã trở thành bản năng của hắn mất rồi.

Dương Gian gõ gõ vào cánh cửa, trong phòng truyền đến giọng nói của Giang Diễm.

- Ai vậy?

- Tôi, Dương Gian đây.

Trong phòng truyền đên tiếng bước chân gấp rút, sau đó hắn đã thấy Giang Diễm mở cửa ra. Lúc này cô vừa mới tắm xong, trên người còn bọc một tấm khăn tắm, trong tay còn cầm một cái máy sấy. Tóc của cô vẫn đang ướt, trên gương mặt tinh xảo điểm một chút hồng hào, khiến nó trở nên rất mê người.

Thế nhưng khi nhìn thấy Dương Gian, hai con mắt của cô lại lóe lên vẻ hưng phấn.

- Cậu về thật đúng lúc, tôi đang có một tin tốt muốn nói với cậu đây.

Vừa nói, cô vừa ôm lấy cánh tay của Dương Gian, vừa cười vừa lôi kéo hắn vào trong nhà.

Dương Gian hỏi:

- Có tin gì tốt vậy?

Lúc này trên mặt cô vẫn còn hưng phấn, kể lại mọi chuyện ngày hôm nay.

- Năm ngày, mới có 5 ngày, tôi đã tiêu hết 400 triệu, 400 triệu đó, cả đời này tôi chưa bao giờ thấy một số tiền lớn như vậy luôn, có nằm mơ tôi cũng không hề nghĩ đến luôn. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến tôi có thể tiêu một số tiền lớn chỉ trong thời gian vẻn vẹn có 5 ngày. Hôm nay cậu không thấy được bộ mặt của mấy tên giám đốc, ông chủ gì đó đâu, bọn họ đều cung kính khi nhìn thấy tôi, kém tý nữa là biến tôi thành bồ tát sống mà cúng bái rồi.

Chỉ cần nghĩ đến những ánh mắt của các nhân viên, ông chủ của mấy công ty kia cô đã bắt đầu cảm thấy một trận thõa mãn.

Dương Gian nói:

- Vậy là cô đã đổi 400 triệu tiền mặt kia thành vàng rồi?

Cô dùng tay chỉ vào mấy cái rương lớn đặt trên sàn nhà.

- Đương nhiên rồi, tôi mà ra tay cậu cứ yên tâm đi, một tay giao tiền, một tay nhận hàng. Mấy ngày hôm này tôi gần như đã chạy hết toàn bộ các ngân hàng, tiệm kim hoàn... trong toàn bộ thành phố Đại Xương, mỗi nới đều qua lại hai ba lần. Cuối cùng hôm nay cũng đã hoàn thành vụ giao dịch cuối cùng, đây là số vàng trị giá 400 triệu, toàn bộ đều nằm trong đó. Tổng cộng là 400 cân vàng, nhưng giá vàng đúng là hơi đắt, hiện tại đã một cân một triệu rồi, hình như không chỉ có mỗi mình tôi mua vàng thì phải.

Nghe thì tưởng 400 kg vàng là nhiều, thật ra cũng không được bao nhiêu.

Dương Gian mở một cái rương ra, bên trong có từng thỏi vàng sắp xếp rất chỉnh tề.

Hắn cầm lên một thỏi vàng, hơi nặng và lạnh lẽo, bóng loáng như gương, có thể soi sáng khuôn mặt của hắn, không được rõ cho lắm, hơi mơ hồ, dường như bị thứ gì bị che khuất.

Trong mắt hắn, những thỏi vàng này cũng không phải tiền mà là một loại tài nguyên, nếu muốn liên hệ với lệ quỷ thì vàng chính là một loại tài nguyên không thể thiếu.

"Khi trở thành Cảnh sát Quốc tế sẽ được phân phát 100 kg vàng, hiện tại xem ra loại phúc lợi này đúng là rất tốt. Ít nhất hiện tại chúng có giá là 100 triệu, sau này sẽ còn có giá trị hơn nữa. Thậm chí có lẽ sẽ xuất hiện tình trạng quản chế, lúc đó dù bỏ ra một số tiền lớn cũng không thể nào mua được."

Một khi chuyện linh dị được truyền bá ra ngoài, điều này sẽ gây lên một sự khủng hoảng trên toàn cầu.

Khi đó có người nào ngu đến mức sẽ bán vàng đi chứ?

Lúc đó vàng chính là thứ mà ai ai cũng đều cần đến, chỉ sợ có tiền cũng chẳng thể nào mua được.

Dương Gian nói:

- Tốt nhất sau này chị đừng có liên lạc qua lại với những người đó nữa.

Giang Diễm hỏi:

- Vì sao vậy?

Dương Gian nói:

- Chị mua của bọn họ nhiều vàng như vậy, sau này vàng sẽ lên giá vùn vụt, đến khi đó chắc bọn chúng hối hận muốn chết. Lỡ đâu bọn chúng tức quá muốn giết chị để cướp vàng thì sao. Mà chị hiện tại là một bà chủ lớn, đương nhiên bọn chúng sẽ càng quyết tâm hơn.

- Đừng nói như vậy chứ, ai dám ức hiếp tôi chứ? Vốn dĩ cậu là người có thể khống chế quỷ, tương lại lại là Cảnh sát quản lý toàn bộ thành phố Đại Xương. Sau này chỉ có chuyện chúng ta đi ức hiếp người khác, chứ làm gì có chuyện người khác ức hiếp chúng ta.

Trên mặt của Giang Diễm vẫn còn hưng phấn, cô đi đến trước mặt của Dương Gian, duỗi hai cánh tay trắng nõn ra ôm lấy cổ của hắn, sau đó nói:

- Mấy ngày hôm nay tôi thật sự rất vui vẻ, tựa như là tôi đang sống trong mơ vậy. Trước đây tôi chỉ là một cô kế toán nhỏ nhoi, lương một tháng có 2 vạn đồng đã đắc ý rồi, so với hiện tại thì chẳng khác gì một bên ở trên trời một bên ở dưới đất. Hiện tại tôi đi Mercedes trị giá mấy trăm vạn, tiêu một lần mấy trăm triệu. Cảm ơn cậu đã giúp tôi thực hiện được mơ ước trước đây của tôi. Cậu có biết hiện tại tôi muốn làm chuyện gì nhất không?

- Chắc chắn là muốn lấy lương rồi, chuyện này chị làm rất tốt, tôi sẽ cho chị 500 vạn tiền thưởng. Sau này chị cứ thể mà phát huy, cái gì thì tôi không dám hứa, tiền lương của chị tôi sẽ trả đầy đủ, không thiếu một xu.

Giang Diễm dùng ánh mắt kiều diễm liếc nhìn hắn một cái:

- Đúng là chàng trai ngốc nghếch, hôm nay chị nhất định phải "khai khiếu" cho cậu một lần, để cậu biến thành một người đàn ông chính hiệu, tránh cho sau này suốt ngày cậu phải mang trên người vẻ ngờ nghệch của trẻ con.

Cô nói xong, sau đó hơi nhón chân và chu cặp môi thơm đưa đến trước mặt hắn.

Dương Gian trợn tròn hai mắt:

- Chị muốn làm gì vậy?

Giang Diễm liếm liếm bờ môi, ném cho hắn một ánh mắt dụ hoặc.

- Cậu bỏ bớt giùm chị mấy chữ thừa đằng sau đi, giữ hai chữ phía trước trong câu hỏi của cậu thôi.

Dương Gian mở to hai mắt, nói:

- Bà cô của tôi ơi, không phải là hôm nay chị định làm cái chuyện không thể nói với một đứa bé đó chứ?

Bà cô?

Nghe được Dương Gian gọi cô như vậy, khóe miệng Giang Diễm khẽ giật mấy cái.

- Kệ, gọi bà cô cũng được, không sao hết, dù sao hôm nay bà cô này cũng muốn ăn sạch cậu, cậu đừng hòng lừa gạt được tôi nữa, lúc nãy tôi đã tắm rửa kĩ càng rồi.

Khuôn mặt tinh xảo của cô bắt đầu tiếp cận đến khuôn mặt của hắn. Thế nhưng cô còn chưa chạm được đến gương mặt của chàng trai trẻ tý nào đã bị người ta dùng tay che mặt, sau đó giữ lại không thể tiến tiếp được nữa.

- Phi, phi, phi!

Giang Diễm phun mấy cọng tóc trong miệng ra, cô có chút tức điên:

- Cậu làm cái gì vậy, cậu có phải là đàn ông không vậy, chẳng lẽ cậu không có cảm giác gì với tôi hết hay sao vậy? Tôi đã chủ động như vậy mà cậu còn chụp lại? Người tôi hơi thấp với không đến thôi, có gan thì đứng đấy chờ tôi đi lấy cái ghế để kê chân.

Dương Gian chỉ chỉ tay vào sau lưng của hắn:

- Thật sự xin lỗi, vóc dáng của chị đúng là không tầm thường, rất hấp dẫn nhưng hiện tại trong đầu chị chỉ nghĩ đên mỗi cái đó thôi sao, chị cũng không chịu nhìn một chút xem tình huống xung quanh là gì?