Chỉ trong một giây đồng hồ, Dương Gian đã xuất hiện trên một vỉa hè của một con đường cách KTV kia khoảng 3 km.
Ánh sáng màu đỏ lóe lên, nơi đó đột nhiên xuất hiện ba người.
May mắn là hiện tại cũng đã khuya, ít người đi qua lại giữa đường nữa mà mấy người xung quanh cũng không hề chú ý đến, nếu không chắc lại gây ra chuyện khủng hoảng mất.
Dương Gian nghĩ thầm trong lòng.
"May chuyện này chỉ khiến mọi người hoảng sợ chứ không gây nguy hiểm, khiến cho mình sợ bóng sợ gió một trận. Nhưng hi vọng cách này có thể cắt đuôi được con quỷ kia, những người khác ở trong KTV thì đấy không phải là chuyện mình cần quan tâm. Nếu họ bị con quỷ kia quấn lấy thì chỉ có thể coi là xui xẻo thôi.
- Miêu Tiểu Thiện, không sao nữa rồi.
Giờ phút này Miêu Tiểu Thiện còn chưa kịp tỉnh táo, cô bắt đầu quan sát thật kỹ mọi chuyện ở xung quanh, giống như chưa bao giờ được thấy vậy. Cũng may là lúc trước cô đã gặp phải chuyện này rồi, từ trường học đi ra, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện ở một chỗ khác, nhờ vậy mà cô tỉnh táo lại rất nhanh.
Miêu Tiểu Thiện vội vàng tìm kiếm.
- Anh họ, anh họ của tôi đâu?
Dương Gian chỉ tay về phía gốc cây ở phía trước.
- Ở chỗ đó, tôi đã mang được anh ta ra ngoài rồi.
Miêu Tiểu Thiện nhìn thấy Thượng Quan Vân đã bị dọa quá mức nên hiện tại đang ngồi co ro ở một chỗ, mặc dù điều này khiến một vài người đi qua đường chỉ chỉ trỏ trỏ nhưng dù sao cũng tốt hơn là bị nhốt ở trong tấm gương, ít ra hiện tại đã có thể ra ngoài rồi.
- Cảm ơn, cảm ơn cậu Dương Gian.
Giờ phút này rốt cục cô cũng đã không thể nào kìm nén được nữa, cô lập tức nhào vào trong ngực của Dương Gian khóc rống lên.
Mặc dù là người sống sót qua hai chuyện linh dị rồi, n dù sao Miêu Tiểu Thiện cũng chỉ là con gái, hơn nữa còn rất trẻ.
Cô không có trưởng thành được nhanh như Dương Gian, không có chững chạc được như hắn, hơn nữa dây thần kinh cũng không thô như tên Trương Vĩ kia, càng không có được sự gan dạ như tên Triệu Lỗi, dám đơn độc điều tra chuyện linh dị.
Lúc trước cô có thể cùng với Vương San San có thể sống sót rời khỏi trường học cũng coi như cô may mắn hơn những người bạn học khác. Thực chất trong thâm tâm của cô vẫn rất yếu ớt, rất sợ hãi.
Nhìn thấy Miêu Tiểu Thiện nhào vào lồng ngực hắn khóc rống lên rất thảm thiết, cô nàng khóc khiến hắn thấy rất tội nhưng Dương Gian lại không biết an ủi cô như thế nào cả nên hắn đành mặc kệ để cho cô ôm.
Miêu Tiểu Thiện ôm Dương Gian rất chặt, vừa vùi đầu trong lồng ngực của hắn để khóc, vừa cảm kích nói:
- Cảm ơn cậu, Dương Gian, thật sự cảm ơn cậu.
Dương Gian nói:
- Không có chuyện gì, không phải cảm ơn đâu, tôi chỉ tiện tay giúp đỡ mà thôi.
Nhưng Miêu Tiểu Thiện vẫn tiếp tục ôm lấy hắn và khóc, mấy người đi ngang qua cũng tò mò nhìn về phía hai người, sau đó họ nghĩ chắc là vợ chồng trẻ nhà người ta đang giận dỗi nhau gì đấy nên thôi.
Một hồi lâu sau, Miêu Tiểu Thiện mới ổn định được tâm tình một chút, lúc này cô mới lau nước mắt trên mặt cô, ngẩng đầu và nói:
- Thật, thật sự xin lỗi, tôi khóc làm bẩn quần áo của cậu mất rồi.
Dương Gian nói:
- Không sao hết, không có gì phải ngại, cậu phát tiết tâm tình trong người ra thì sẽ cảm thấy thoải mái hơn, đây là một chuyện tốt, ít ra sau khi khóc thì cậu có thể cảm thấy dễ chịu. Ngoài ra tôi cũng vui vì cậu ôm tôi mà khóc, chứ không phải người anh họ của cậu.
Miêu Tiểu Thiện nhìn chằm chằm vào hắn và nói:
- Nếu tôi ôm anh họ tôi để khóc thì cậu sẽ ghen hay sao?
Dương Gian nói:
- Không phải vậy, cái tôi sợ là khi cậu ôm anh ta để khóc thì anh ta lại cứ tưởng cậu là quỷ, khi đó anh ta sẽ bỏ chạy, mà chỗ này là đường, lỡ chạy ra đó, xe mà đâm chết tươi, có phải là tôi vừa làm việc không công không? Nhưng nhìn bộ dạng anh ta hiện tại mà xem, dù không bị nhốt ở trong gương, nhưng tâm lý đã bị ám ảnh rất lớn bởi chuyện này rồi. Nhìn tình hình này thì sau này cậu nên cách xa người anh họ của cậu một chút. Hơn nữa cũng không xuất hiện đột ngột trước mặt anh ta, nếu không là anh ta bị lập tức bị điên, đến lúc đó đứng có tình chuyện lên đầu tôi đấy. Thôi, nếu cậu không còn chuyện gì nữa, hiện tại cậu nên gọi điện thoại cho cha mẹ cậu đến đón hai người về đi. Trời cũng khuya rồi, về sớm nghỉ ngơi sớm, chuyện này kết thúc rồi. Dựa theo suy đoán của tôi, con quỷ kia chắc sẽ không tìm cậu nữa đâu nhưng để cho an toàn thì sau này cậu nên tránh xa bất kỳ chiếc gương này. Nếu không tránh được thì cũng không nên đứng trước gương quá lâu.
Miêu Tiểu Thiện gật gật đầu.
- Ừm, tôi sẽ nghe lời cậu.
- Tôi đi xem anh họ của cậu xem thế nào, anh ta có bị dọa mà điên mất không, chứ nãy giờ anh ta cứ ngồi co ro ở đó suốt.
Lúc này Dương Gian đi đến bên cạnh Thượng Quan Vân và dùng tay đẩy đẩy hắn ta.
Thượng Quan Vân đột nhiên giật mình tỉnh lại, hắn ta túm lấy tay của Dương Gian, hiện tại anh ta vẫn đang rất sợ hãi, hắn ta hỏi:
- Con quỷ kia đâu rồi? Con quỷ kia đã đi đâu mất rồi?
- Cái đó thì ai mà biết được, dù sao nó không có ở cạnh chúng ta là đã may lắm rồi, anh không có bị dọa đến điên mất đó chứ?
Dương Gian dùng tay vỗ vỗ vào mặt hắn ta mấy cái, sau đó dựng cho hắn ta một ngón tay thối và hỏi:
- Đây là mấy ngón? Anh biết không?
Thượng Quan Vân nói:
- Một ngón. Mà cậu có thể đổi ngón hay không, tại sao lại sử dụng ngón tay thối để hỏi tôi làm gì?
Dương Gian nói:
- Xem ra anh vẫn còn rất bình thường, không bị dọa đến phát điên. Nhìn bộ dạng hiện tại của anh thì tôi yên tâm rồi. Thôi, cũng không còn chuyện gì nữa rồi, về nhà sớm đi. Ban đêm đi lung tung ở bên ngoài rất nguy hiểm, nhất là đối với những người xui xẻo lại cực kỳ nguy hiểm. Anh nhìn Trương Vĩ một chút mà xem, người ta mới là người do trời chọn, là đứa con của vận mệnh. Cậu ta cùng quỷ oẳn tù tỳ nguyên một đêm, vậy mà toàn thắng hết, không có một ván nào hòa chứ đừng bảo là thua. Nếu hôm đó có chỉ cần có một ván hòa thì người rúc trong đó sẽ không phải anh nữa, mà là cậu ta rồi.
Nói đến đây, hắn cũng phải khâm phục cái vận khí cứt chó của Trương Vĩ.
Lúc đó con quỷ kia đã đứng trùng bóng với tên Trương Vĩ rồi, bộ dạng cũng đã thay đổi thành Trương Vĩ nhưng chỉ thiếu một điều kiện duy nhất là động tác hai bên phải đồng bộ với nhau.
Chắc chắn con quỷ kia cũng đang bắt chước động tác của hắn ta, nhưng nó có nghĩ nát óc cũng chẳng nghĩ ra được, tên này lại chơi oẳn tù tì với một tấm gương.
Nó cũng không thể nghĩ đến là Trương Vĩ lại có thể thắng nó nguyên một đêm.
Động tác của cả hai bên không thể nào đồng bộ, con quỷ cũng không thể nào tráo đổi thân phận với Trương Vĩ được. Cho nên Trương Vĩ mới có thể bình an vô sự.
Vẻ hoảng sợ của Thượng Quan Vân còn chưa có hết, hắn ta vẫn mở miệng hỏi:
- Nếu như cậu nói, lúc nãy chính là quỷ phải không? Trên thế giới này thật sự có quỷ tồn tại hay sao?