Khủng Bố Sống Lại

Chương 200: Tấm Gương 6




Sách bản đẹp được làm bởi Nhân

Zalo: 0945 787 018, bán sách truyện giá rẻ

--------------------------

Ngay khi hai người kia đang trò chuyện với nhau thông qua tấm gương.

Tròng mắt Dương Gian chăm chú lại.

Hắn đã đoán đúng, hai người kia trò chuyện với nhau sẽ dụ được con quỷ kia đi ra.

Lúc này, con quỷ đang đứng ở cửa nhà vệ sinh đột nhiên hành động, nó đang đi đến về phía trước. Nhưng mà bộ dạng của người này cũng tương tự như lời nói của người phục vụ, đây là một người đàn ông, khuôn mặt của hắn lại là... Trương Vĩ.

Không, không phải giống hoàn toàn, chỉ giống khoảng 7 8 phần gì đó, hơn nữa cách ăn mặc của người này cũng không giống, hiện tại người này đang mặc một bộ quần áo lao động.

Đây chính là bộ mặt thật của con quỷ kia hay sao?

Hay là nói đây chính là một trong những bộ dạng của con quỷ này hiện tại... Còn bộ dạng trước kia chính là bộ dạng của Thượng Quan Vân.

Đây chính là một con quỷ có thể thay đổi khuôn mặt của nó một cách tùy ý.

Nhưng bất kể là thay đổi như thế nào, người đứng trước mặt hắn chính là quỷ, điều này là chắc chắn, không thể nào nghi ngờ được.

Dương Gian nghĩ thầm trong lòng.

"Quả nhiên, từ đầu nó đã đi theo chân của Trương Vĩ, nhưng sao cậu ta chơi với tấm gương cả một đem nhưng vẫn có thể sống sót? Chẳng lẽ là do mặt của cậu ta đã bị đánh cho sưng?"

Nhưng điều khiến hắn bất ngờ hơn còn nằm ở phía sau, khi nó đi dần dần từ xa đến, lúc này nó chậm rãi thay đổi bộ dạng của nó.

Hiện tại nó đã bắt đầu biến thanh bộ dạng của Miêu Tiểu Thiện, bắt đầu từ khuôn mặt, theo đó là cơ thể và dần dần quần áo của người kia cũng giống như đúc với Miêu Tiểu Thiện. Hiện tại nó vẫn còn chưa có đi đến trước gương.

Nhưng vốn dĩ con quỷ giống với Trương Vĩ, nay đã thay đổi và trở thành bộ dạng của Miêu Tiểu Thiện, nhỏ nhắn, xinh xắn, trông rất đáng yêu, hoàn toàn không thể nào nhìn ra được sự khác nhau giữa thật và giả.

Điều không bình thường chính là sắc mặt của nó. Sắc mặt tái nhợt, không có tý màu máu nào, không có chút nào gọi là tình cảm của con người, nhìn kiểu gì cũng không thấy giống con người, mà trông nó giống với tượng gỗ hơn.

- Dương Gian!

Miêu Tiểu Thiện cũng đã nhìn thấy được mọi chuyện xảy ra nãy giờ, cô kinh ngạc không thể nào nói nên lời, lập tức quay đầu lại nhìn chằm chằm vào hắn.

Con quỷ bên trong tấm gương đã biến thành bộ dạng của cô. Sau đó nó bắt đầu đi lại trước tấm gương và đứng chồng lên cái bóng của cô ở trong gương.

Dương Gian trầm giọng nói|:

- Cậu cứ tiếp tục duy trì trạng thái này đi, việc còn lại cứ giao cho tôi.

- Được, được rồi.

Hiện tại có lẽ do sợ hãi quá nên cô nói chuyện đã hơi cà lăm, sau đó tiếp tục viết lên tấm gương nhưng tay của cô đã bắt đầu run rẩy. Cô không dám mở to mắt ra để nhìn lấy bản thân cô ở trong gương. Miêu Tiểu Thiện vẫn tiếp tục an ủi Thượng Quan Vân:

"Anh họ, anh không nên làm điều gì dại dột, chuyện gì cũng sẽ có cách của nó cả thôi, chúng ta phải tin tưởng vào Dương Gian, chắc chắn cậu ấy sẽ có cách."

Hiện tại cô đang đứng ở bên ngoài tấm gương, nếu có nguy hiểm thì cô sẽ bỏ chạy ngay nhưng Thượng Quan Vân thì không được, hiện tại anh ấy bị nhốt ở bên trong tấm gương, con quỷ kia đang đứng bên cạnh anh ấy... Khoảng cách càng ngày càng gần.

Bây giờ còn không đến hai mét.

Giờ phút này toàn thân Thượng Quan Vân đã bắt đầu run rẩy, mặc cho hắn ta kinh hoảng như thế nào thì hắn ta vẫn luôn chú ý đến những thứ xung quanh hắn ta.

Lúc này sau lưng của hắn ta lại vang lên tiếng bước chân.

Bắt đầu từ cửa của nhà vệ sinh, dần dần đi đến theo hướng lại gần.

Tiếng bước chân vang vọng ở trong nhà vệ sinh, hơn nữa hiện tại trong này rất yên ắng nên tiếng bước chân lại cực kỳ nổi bật. Khiến cho lông tơ của hắn ta bắt đầu dựng đứng lên, máu trong người bắt đầu đông cứng lại, một sự sợ hãi tột độ bắt đầu xông thẳng lên đầu, sắp sửa bao phủ toàn bộ lý trí của hắn ta.

Mồ hôi lạnh chảy ra liên tục, liên tục ở trên mặt, trên trán của hắn ta.

Sự tò mò cùng bản năng của con người khiến cho hắn ta có ý định quay đầu lại để nhìn về sau.

Miêu Tiểu Thiện cũng rất sợ hãi nhưng cô vẫn khuyên người anh họ của cô:

"Anh họ, đừng quay đầu lại, đừng nhìn gì cả, nhắm mắt lại đi."

Cô không muốn để cho Thượng Quan Vân nhìn thấy cảnh này. Nếu để anh ấy biết được đang có một con quỷ ở bên cạnh người hắn ta, tâm lý của anh ấy có mạnh mẽ cỡ nào đi nữa thì cũng sẽ sụp đổ trong nháy mắt. Nhưng mấy chữ trước gương lại không thể nào ngăn cản được sự hiếu kỳ của Thượng Quan Vân. Vì thế hắn ta hơi quay đầu lại nhìn một chút.

Sau khi quay đầu, Thượng Quan Vân lại nhìn thấy một người mà hắn ta không bao giờ sẽ nghĩ ra được là người đó sẽ xuất hiện trước mặt của hắn ta... Người này chính là em họ của hắn ta, Miêu Tiểu Thiện.

Có người quen xuất hiện ở bên cạnh lại không thể nào khiến cho hắn ta có một chút cảm giác được an ủi, ngược lại điều này khiến cho hắn ta cảm thấy khó mà tin tưởng cùng hoảng sợ.

Hiện tại người em họ của hắn ta còn đang đứng ở bên ngoài tấm gương, sao lại có thể xuất hiện ở đây được.

Nếu người ở bên ngoài mới là em họ thật sự thì người trước mặt của hắn ta là ai?

Ngay lập tức, trong đầu của hắn ta hiện lên một chữ: Quỷ.

Người em họ của hắn ta đột nhiên đi từ bên ngoài nhà vệ sinh đến bên cạnh hắn ta có lẽ không phải là người, mà nó chỉ là một con quỷ có bộ dạng giống như đúc với người em họ.

Sau khi nghĩ đến đây, Thượng Quan Vân lập tức bắt đầu hoảng sợ, chạy lùi ra phía sau giống như bị điên.

Hắn ta muốn cách thật xa người em họ này.

Thế nhưng nhà vệ sinh chỉ lớn có từng đó, còn có chỗ nào để hắn ta có thể chạy nữa đâu.

Cuối cùng hắn ta chỉ còn cách đứng dựa vào tường, mặt mũi tràn đầy sợ hãi, vừa khóc lóc vừa kêu la, tinh thần của hắn ta đã sắp sụp đổ rồi.

Thế nhưng mặc kệ hắn ta có như thế nào đi nữa, có kêu có la, có khóc lóc gì thì hai người Dương Gian ở bên ngoài tấm gương cũng sẽ không thể nào nghe thấy được.

Dương Gian nói:

- Hiện tại đừng có để ý đến người anh họ của cậu nữa, anh ta không chết được đâu. Mục tiêu của con quỷ kia hiện tại đã là cậu chứ không còn là anh ta nữa, nanh ta tạm thời được an toàn. Cậu tiếp tục viết chữ trên tấm gương đi, viết cái gì đó cũng được, viết bậy viết bạ cũng được, miễn là tiếp tục viết, như thế con quỷ kia mới bị cậu hấp dẫn. Nó đã biến thành bộ dạng của cậu thì mục tiêu chắc chắn sẽ là cậu rồi. Đây chính là cơ hội nhưng nếu cậu sợ hãi và muốn từ bỏ thì từ bỏ ngay lúc này đi, hiện tại vẫn còn kịp.

Mặc dù Miêu Tiểu Thiện rất sợ nhưng cô hiểu được, một khi cô từ bỏ, người anh họ của cô sẽ bị nhốt mãi mãi trong tấm gương, không thể nào ra được.

- Tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức.

Cô cắn chặt môi, cố kìm nén sự sợ hãi ở trong lòng xuống, sau đó tiếp tục viết lên tấm gương, hiện tại cô cũng không biết là bản thân đang viết cái gì nữa.

Một lát sau.

Con quỷ ở trong tấm gương đã đi đến trước mặt của Miêu Tiểu Thiện.

Đã giống nhau về độ cao, độ lớn... Khuôn mặt cũng giống như đúc.

Nó bắt đầu dung hợp vào cái ảnh trong gương của Miêu Tiểu Thiện.

Cả hai giống nhau như đúc, con quỷ kia biến thành cái bóng trong tấm gương của Miêu Tiểu Thiện.