Khủng Bố Sống Lại

Chương 199: Tấm Gương 5




Dương Gian trầm giọng nói:

- Đáp án quá rõ rồi còn gì nữa. Nếu như tôi đoán không sai thì con quỷ đi theo chúng ta nãy giờ chính là nó. Không trách được lúc trước tôi chẳng thể nào nhìn thấy nó, thì ra nó chỉ tồn tại ở bên trong tấm gương, không hề tồn tại ở bên ngoài hiện thực. Không, không phải như vậy, không đúng, nếu là nó chỉ tồn tại trong tấm gương thì sao người phục vụ kia lại nhìn thấy được nó chứ. Trừ phi... Chân thân của con quỷ này ở trong gương, còn hiện thực chỉ là cái bóng của nó mà thôi.

Chỉ khi đó thì mới có thể giải thích được vì sao không thể thấy bóng dáng của nó ở bên ngoài. Cái này cũng tương tự như hình chiếu vậy. Hiện thực mới chính là tấm gương, còn thế giới trong gương mới chính là thế giới thật sự của con quỷ này.

Nhưng hiện tại con quỷ kia lại muốn thoát ra từ thế giới trong gương và đi vào thế giơi hiện thực.

Đương nhiên nó cũng không thể nào tùy tiện làm được điều này, nếu không nó đã xuất hiện từ sớm rồi, không cần phải đợi đến bây giờ.

Cái này có lẽ cần có mọt điều kiện gì đó.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Thượng Quan Vân lại bị nó tập kích còn những người khác thì không.

Hiện tại hắn ta bị nhốt ở trong gương, còn con quỷ kia lại xuất hiện trước mặt bọn hắn lúc nãy, dường như hắn ta và con quỷ đã đổi vị trí cho nhau vậy.

Dương Gian nghiêm túc nói:

- Các cậu phải tránh thật xa toàn bộ gương, không được đụng vào, cũng không cần nhìn vào nó quá lâu. Tôi dám khẳng định con quỷ này không chỉ xuất hiện trong tấm gương này, nó xuất hiện ở bất kỳ tấm gương nào, trong nhà hàng cũng được, trong KTV cũng vậy, thậm chí là trong nhà cũng tương tự, chỉ cần chỗ nào có gương, nó sẽ xuất hiện ở chỗ đó.

Sau đó hắn lại nhìn chằm chằm vào Trương Vĩ.

- Chính cậu là người đụng phải nó trước.

Lúc này Trương Vĩ khẽ run rẩy vì sợ hãi, hắn ta nhớ đến việc bản thân đã chơi oẳn tù tì với tấm gương mấy ngày trước.

Lúc trước do buồn chán nên hắn ta thử làm một trò chơi nho nhỏ, không nghĩ đến nó lại trở thành sự thật. Buổi tối hôm đó, thứ đã chơi oẳn tù tì với hắn ta cũng không phải là tấm gương mà bóng dáng của hắn ta ở trong gương lúc đó chính là... Quỷ. Nhưng vì sao con quỷ kia lại dừng lại và đứng ở cửa nhà vệ sinh. Vì sao nó không tiếp tục đi lên phía trước, sao nó không chịu lộ diện.

Không phải lúc trước nó đã xuất hiện toàn bộ rồi mà?

Nếu là vì Dương Gian đã nhìn thấu ngụy trang của nó, nên nó mới không xuất hiện, vậy vì sao nó lại xuất hiện ở trong gương vậy?

Dương Gian nhìn Miêu Tiểu Thiện, sau đó nói:

- Cậu không cần sợ, nếu cậu muốn cứu anh họ của cậu, cậu phải tiếp tục viết chữ vào trên tấm gương để trò chuyện với anh ta. Như thế sẽ dụ được con quỷ đi ra, từ đó có lẽ còn có chút cơ hội để tìm điểm đột phá trên thân thể của con quỷ này. Nhưng tôi cũng không dám đảm bảo là cách này sẽ thành công, hơn nữa tỷ lệ thất bại của nó khá lớn. Dù sao thì anh họ của cậu đã bị lệ quỷ tấn công rồi, với trạng thái hiện tại của anh họ cậu thì rất khó nói trước được. Đợi đến lượt các cậu...

Dương Gian quay đầu lại nhìn mấy người Vương San San, Trương Vĩ và Triệu Lỗi, sau đó nói:

- Mấy cậu cũng không cần phải đứng ở đây nữa, nhanh chóng rời khỏi đây đi, nhân dịp con quỷ kia không thể rời khỏi tầm mắt của tôi thì đi đi. Đợi cho một khi nó biến mất, tôi không dám chắc là nó có quấn lấy một ai trong mấy cậu không nữa. Cho nên nhân dịp hiện tại để rời khỏi đây chính là một lựa chọn chính xác.

- Dương Gian, cậu nói đúng, chúng tôi ở đây cũng chỉ gây thêm phiền phức cho cậu, càng khiến cho cậu phải phân tâm mà thôi. Vậy tôi sẽ đi, Miêu Tiểu Thiện, cậu cẩn thận một chút, thật sự tôi không thể nào giúp được gì cho cậu hết. Sau khi xong chuyện này, nếu mọi người vẫn còn ổn thì gọi điện thông báo với tôi một cú cho tôi an tâm.

Triệu Lỗi xin lỗi một câu, sau đó quay đầu đi ra ngoài.

- Mẹ nó, đúng là cái tên không có chút nghĩa khí gì hết, đúng là không nên tin tưởng gì vào loại mặt hàng này. Dương Gian, cậu yên tâm, tôi sẽ không bỏ đi đâu, tôi ở lại đây chiến đấu cùng cậu, cung cấp cho cậu thêm lòng dũng cảm. Còn tên Triệu Lỗi kia đúng là không nghĩa khí chút nào, không được, không thể nào bỏ qua cho cậu ta dễ dàng như vậy được. Tôi phải đuổi theo để tóm cậu ta lại, phải bắt cậu ta quay lại để xin lỗi cậu, cậu yên tâm, nếu không đuổi kịp tên này tôi sẽ không có mặt mũi về gặp cậu đâu, tôi sẽ đuổi bắt cậu ta cho bằng được mới thôi.

Sau đó Trương Vĩ tỏ ra giận dữ và lao ra ngoài:

- Triệu Lỗi, tên hèn nhát kia, cậu đừng có chạy, có gan thì chờ tôi một lát.

-...

Dương Gian lại nhìn về phía Vương San San.

- Rời khỏi đây đi, sau khi ra ngoài thì gọi điện để cha cậu di đến đón cậu là được.

- Được rồi.

Vương San San gật gật đầu, sau đó cô bình tĩnh xoay người đi ra ngoài.

Lấy trạng thái hiện tại của cô, có lẽ cô đã không còn cảm giác sợ hãi gì nữa.

Dương Gian thấy những người khác đã đi hết, sau đó mới mở miệng nói với Miêu Tiểu Thiện:

- Miêu Tiểu Thiện, mặc dù chuyện này cũng là chuyện tôi không hề hi vọng nó sẽ xảy ra chút nào. Nhưng hiện tại cuộc tụ họp của chúng ta đã bị quỷ quấy nhiễu rồi, nếu tôi không quản đến chuyện này, về tình hay về lý thì cũng không được đúng cho lắm. Nếu lúc trước đã tụ hội vui vẻ và suôn sẽ thì giờ chia tay nhau cũng vậy. Tôi sẽ cố gắng giúp cậu trong phạm vi năng lực của bản thân tôi nhưng nếu chuyện này vượt qua khỏi khả năng, tôi chỉ có thể nói với cậu hai từ xin lỗi mà thôi.

Miêu Tiểu Thiện rất cảm kích sự giúp đỡ của Dương Gian:

- Cảm, cảm ơn cậu.

Dương Gian nói:

- Không cần cảm ơn tôi, nếu đổi lại là người bạn khác thì tôi cũng sẽ ra tay giúp đỡ thôi. Cậu muốn cảm ơn thì cảm ơn số phận đã an bài cho chúng ta học cùng nhau trong 6 năm, con đường sau này của tôi và cậu không giống nhau nữa, chắc không còn cơ hội nào để gặp mặt nhau nữa đâu, cho nên cái này cũng coi như là món quà mà cá nhân tôi muốn tặng cho cậu để tạm biệt vậy. Có lẽ lát nữa cậu sẽ cứu người anh họ của cậu ra ngoài được và anh ta bình an vô sự. Nhưng cũng có thể là lúc đó anh ta đã bị điên hay chỉ còn thi thể, những điều này còn phải trông cậy vào... ý trời.

Miêu Tiểu Thiện cắn môi gật gật đầu.

Dương Gian nói:

- Như vậy, cậu tiếp tục trò chuyện cùng anh họ của cậu đi, cứ dùng tay viết ở trên gương, cách này chắc chắn sẽ dụ được con quỷ kia đi ra ngoài.

Miêu Tiểu Thiện làm theo, tiếp tục viết:

"Anh họ, Dương Gian đã nghĩ ra cách để cứu anh ra ngoài rồi nhưng anh phải tuyệt đối bình tĩnh, đừng sợ hãi gì cả, cũng đừng làm bậy làm bạ, nếu không là hỏng hết."

Thượng Quan Vân đưa cánh tay run rẩy ra viết, trên mặt anh ta rõ ràng đang ở trên bờ vực sụp đổ:

"Mấy người kia đi đâu rồi, sao bọn họ lại bỏ chạy, có phải là phát hiện ra cái gì đó không tốt hay không, nói cho anh biết đi, em cứ nói đi."

"Không có chuyện gì, không có chuyện gì xảy ra hết."