Khủng Bố Sống Lại

Chương 170: Người Theo Đuổi Giang Diễm 2




Có một người tài xế lái taxi cũng đang chờ đèn đỏ ở phía trước, tuổi ông ta khá lớn, ngoài 45 50 rồi. Sau khi nghe được câu nói của Tiễn Phong thì khóe mắt ông ta có chút ướt át, đưa tay lên chùi chùi một tý.

- Tên tiểu tử này khiến cho tôi phải cảm động muốn khóc, cậu ta khiến cho tôi phải nhớ lại chuyện lúc trước. Một tên tiểu tử khác đã cướp lấy tay lái của tôi, dùng tốc độ 180 km/h để đuổi kịp mục tiêu... Bọn họ đều là dũng sĩ.

Tiễn Phong cảm giác được ánh mắt của những người xung quanh đang tập trung lên người hắn ta nhưng hắn ta không có chút sợ hãi nào, vẫn tỏ ra chân thành nhìn chằm chằm vào Giang Diễm.

Giang Diễm có chút hoảng hốt, không nghĩ đến ngay cả khi cô nói ra lời này mà tên mặt dày Tiễn Phong còn không chịu từ bỏ.

Giang Diễm cắn môi, bắt đầu suy nghĩ cách đối phó.

- Bình tĩnh, bĩnh tĩnh lại một chút, tuyệt đối không thể để cho tên đó đạt được mục đích, nhất định phải từ chối được hắn ta, bằng không khi đến gặp mặt Dương Gian thì mình biết giải thích làm sao vói hắn về chuyện này đây.

Nếu để Dương Gian biết cô dùng tiền của hắn, dùng xe của hắn, hơn nữa còn ra ngoài tìm người đàn ông khác, nói không chừng hắn trực tiếp bóp chết cô luôn cũng nên, dù sao hắn cũng là người có liên hệ với lệ quỷ.

Giang Diễm lại kêu:

- Cậu đừng có mơ tưởng hão huyền nữa, cậu không xứng để nuôi con của anh ấy.

- Phụt!

Mấy người người đang vừa đứng vừa uống nước vừa tò mò nghe chuyện của hai người, sau khi nghe câu nói của cô thì đều phun hết nước trong miệng ra ngoài.

Cô gái này quá ác, câu nói này chả khác gì gạt người khác ngã xuống đất, hơn nữa còn nhổ nước miếng lên người của người ta, làm nhục người khác một cách quá đáng.

Chắc chắn không có một người con trai nào có thể nhẫn nhịn được nữa, sợ rằng sau khi nghe được câu nói này, tên tiểu tử đằng sau đã tức giận lắm rồi đây.

Nhưng dường như Tiễn Phong đã nghĩ sắn đối sách nên hắn ta lập tức hô to:

- Không sao hết, anh có thể chu cấp tiền nuôi dưỡng đứa bé cho em...

Câu này vừa nói ra đã khiến cho một đống tiếng thở dài vang lên, lão tài xế ở bên cạnh lại không thể nào nhẫn nhịn được nữa, ông ta trực tiếp đạp ga, xông thẳng, đâm vào trên thân xe của Tiễn Phong.

Tiễn Phong không hiểu sao người này lại lái xe đâm hắn ta, nên có chút ngơ ngác.

Lúc này lão tài xế taxi mắng to:

- Nuôi con mẹ ngươi ấy, lão tử đã nhìn không lọt mắt rồi, tuổi còn trẻ, làm cái gì không làm, cứ phải đi làm một tên liếm cẩu. Sau này thì nhớ tránh mặt lão tử ra, đừng để lão tử gặp chú mày, nếu không gặp một lần ông đây sẽ đuổi theo chú mày một lần, đuổi cho chú mày phải nghi ngờ về cuộc sống thì thôi.

- Đâm rất hay.

Có mấy người tài xế đang đứng chờ đèn đỏ cũng lên tiếng khen hành động của người tài xế taxi kia. Cả đám xung quanh cũng không có ai ngờ được, người tài xế này lại là một người khá nóng có cá tính đến vậy.

Ngay lúc này, đèn chuyển sang màu xanh.

Giang Diễm nhân dịp hắn ta bị đâm xe, nên tranh thủ nhấn ga rời khỏi đây thật nhanh.

- Dương Gian, tôi ở chỗ này.

Có cô gái rất xinh đẹp, rất thanh thuần mặc một chiếc váy ngắn, lộ ra một cặp đùi trắng nõn, trên tay đang cầm một chiếc túi xách, dưới chân đi một đôi giày cao gót đang bước vào bên trong cửa hàng gà rán. Cô gái phất phất tay, trên mặt nở một nụ cười rất tươi tắn khiến cho bao người phải rung động.

Giang Diễm vì cách ăn mặc của bản thân mà đã chuẩn bị rất lâu, cô tin chắc rằng Dương Gian cũng sẽ thích cách ăn mặc này của cô.

Cô đã hạ quyết tâm muốn xóa đi hình ảnh chị đại làm nhân viên kế toán ở trong đầu của Dương Gian, phải thay đổi hoàn toàn ấn tượng của Dương Gian về mình nên phải thay đổi phong cách.

Có không ít thực khách ở bên trong cửa hàng đều nhao nhao liếc mắt nhìn ngắm Giang Diễm. Đặc biệt là cặp đùi vừa non vừa mịn lại trắng bóc này là được sự chăm chú của nhiều ánh mắt hơn cả. Không ít nam giới ngồi nghĩ viển vông khi nhìn thấy cặp đùi của cô.

Cặp đùi này... Có thể liếm thì liếm đến gãy xương cũng được.

Lông mày của Dương Gian hơi nhíu lại, hắn hơi ngẩng đầu lên:

- Chị đại Giang hả, chị đến đây đi, chẳng lẽ chị tính chờ tôi vác cái bàn qua đó mời chị ngồi?

- Biết rồi.

Giang Diễm cười hì hì một tiếng, mang theo vài phần nghịch ngợm của cô gái trẻ, ngoan ngoãn đi qua đó. Dương Gian nhìn chằm chằm vào cổ của cô và nói:

- Hình như chị không được bình thường cho lắm... Có phải đã gặp quỷ phải không? Có muốn tôi kiểm tra cho chị một lát không?

Giang Diễm nói:

- Tôi không sao đâu, cậu đừng có mà nghi thần nghi quỷ.

Dương Gian dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn chằm chằm vào cô:

- Không sao thật không? Sao tôi cảm giác chị càng ngày càng biến thái, là do tôi tách biệt với xã hôi quá lâu nên không theo kịp xu hướng của xã hội hay là do chị bay quá cao nên tôi không thể ào hiểu được phong cách của chị vậy?

Nhất thời Giang Diễm có chút khó thở, chính vì hắn mà cô cố ý chuẩn bị sắm sửa cách ăn mặc một trận nhưng hiện tại hắn lại cho rằng bản thân cô biến thái.

Giang Diễm nói:

- Tôi rất bình thường, xin cậu, tư tưởng của cậu có thể trở nên bình thường lại một chút có được không?

Dương Gian nói:

- Tôi không bình thường hay sao?

Đôi mắt đẹp của Giang Diễm chăm chú quan sát hắn một lúc:

- Không bình thường, cậu không bình thường một chút nào.

Dương Gian nói:

- Vậy như thế nào mới được xem là bình thường?

Giang Diễm dùng giọng điệu mê hoặc nói:

- Phải giống như một chàng trai trẻ đang tràn đầy nhựa sống vậy, thích nhìn gái xinh, thích nói chuyện về những thứ đầy màu sắc, thích xem một vài loại phim như vậy. Giống như tôi vậy, nếu cậu có tơ tưởng gì với tôi, tôi cũng không hề ngại ngùng gì đâu.

Dương Gian buồn bực nói:

- Tuổi cũng cao rồi, mà cả ngày luôn ảo tưởng bản thân là thiếu nữ, cô nói xem đây có phải là biến thái hay không?

-...

Khóe miệng Giang Diễm giật một cái, cô có một loại xúc động muốn lật cái bàn.

Có phải cô đã sai lầm khi lựa chọn hắn, sao lúc trước cô lại có thể lựa chọn tên này chứ, chẳng lẽ là do vấn đề về tuổi tác?

Tại sao cô không thể nào hiểu được cách suy nghĩ của hắn vậy.

Giang Diễm quay đầu sang chỗ khác và nói:

- Tôi giận rồi, không thèm để ý đến cậu nữa.

- Ăn Caramen không?

- Tôi muốn hương vị ô mai.

Dương Gian nói:

- Tôi cũng vậy nhưng mà phải phiền cô đi qua bên kia mua giùm tôi một cái.

- Hả?

Giang Diễm trợn tròn hai mắt nhìn chằm chằm vào hắn.

Dương Gian nói:

- Tôi mời.

Giang Diễm có cảm giác muốn phát điên, đang xảy ra chuyện gì vậy, có người nào mời như cậu không? Không phải cậu phải là người đi mua hay sao? Cậu là đàn ông, đi dạo phố với người đẹp mà cậu lại đối xử với cô như vậy?

Cậu còn muốn cho người đẹp này chút mặt mũi nữa không vậy?

Thế nhưng một lát sau, Giang Diễm hai tay cầm hai cái Caramen đi khỏi quầy bán Caramen, sau đó đi về phía bàn của Dương Gian nhưng đúng lúc này, lại có một âm thanh vô cùng ôn nhu vang lên.

- Tiểu Diễm, anh biết em ở chỗ này mà, anh nhìn thấy xe của em đậu ở ngoài kia.

Nghe được âm thanh này, cả người Giang Diễm đều run rẩy, tên đàn ông kinh tởm này lại xuất hiện.

- Tiễn Phong, sao lại là cậu? Sao cậu tìm được chỗ này.

- Đương nhiên là do con tim anh chỉ lối rồi.

Tiễn Phong nháy mắt, làm một bộ dạng rất lãng mạn.

Giang Diễm không thèm để ý đến hắn ta, chỉ trợn mắt một cái sau đo bỏ đi.

Tiễn Phong cũng lẻo đẻo phía sau, nhìn thấy một cậu thanh niên nhận cái Caramen từ trong tay Giang Diễm thì mở miệng hỏi.

- Vị này là?

Giang Diễm lập tức đáps không e ngại chút nào:

- Bạn trai của tôi.

Bạn trai?