Quả nhiên, dù chỉ là tin đồn nhưng trong đó vẫn ẩn giấu những chân tướng đẫm máu, giống như băng nằm ở trên biển vậy, anh sẽ không thể nào biết được thứ chìm ở bên dưới là bao nhiêu. Chỉ là hiện tại còn có rất nhiều người chưa bao giờ tiếp xúc qua những chuyện như thế nên vẫn còn đang mơ mơ màng màng, không tin tưởng những chuyện đó nhưng nếu bọn họ đã tận mắt chứng kiến hoặc là đã tự mình trải qua những chuyện đó thì đã quá muộn.
- À đúng rồi, chìa khóa xe.
Giang Diễm cầm chìa khóa xe, chuẩn bị đi ra ngoài.
Nhưng cô vừa mới mở cửa đã n thấy một chàng trai trẻ tuổi mặc một bộ âu phục khá thời thượng, trong tay hắn ta còn đang cầm một bó hoa hồng. Khi thấy Giang Diễm hắn ta lập tức nở một nụ cười thật tươi và nói:
- Tiểu Diễm, giữa hai chúng ta đúng là tâm ý thương thông với nhau, anh đang định gõ cửa thì em đã biết là anh tới mà mở cửa ra đón. Không thể không nói, cách ăn mặc hôm nay của em thật là xinh đẹp đến mê người. Bó hoa này, anh xin tặng em, mặc dù nó không thể nào sánh với em được, nhưng đây là tâm ý của anh, nên mong em sẽ nhận lấy nó.
Vốn dĩ tâm tình của Giang Diễm đang tốt đẹp, nhưng sau khi nhìn thấy người này lại trở nên tồi tệ, cô nói:
- Tiễn Phong, cậu đến đây làm cái gì? Đừng có quấn lấy tôi nữa có được không vậy? Tôi đã nói với cậu rồi, tôi đã có bạn trai, cậu có theo đuổi tôi nữa cũng không có kết quả gì đâu.
Tiễn Phong nói:
- Tiểu Diễm, em đừng nói như vậy, tôi mong em sẽ cho tôi cơ hội được cạnh tranh công bằng với người bạn trai kia của em, anh thấy với khả năng của anh, không thể nào thua kém người bạn trai kia của em được.
Giọng nói của Giang Diễm có chút xin xỏ:
- Nể tình chúng ta đã là bạn học với nhau thời đại học, tôi khuyên cậu vẫn nên cách xa tôi một chút, mau đi đi. Nếu để Dương Gian biết cậu ở chỗ này, tôi không dám bảo đảm anh ấy sẽ không làm ra những chuyện gì điên rồ đâu?
Hiện tại cô bắt đầu có chút hối hận, vì sao mấy ngày trước cô lại đi tham gia buổi họp lớp thời đại học làm gì cơ chứ. Bởi vì lòng hư vinh trỗi dậy khiến cô muốn đi qua bên đó khoe khoang với bạn bè. Cho nên cô đã sử dụng chiếc Mercedes mà Dương Gian lưu lại cho cô để đi qua đó. Kết quả đương nhiên là cô đã được nở mày nở mặt, đám bạn học của cô tụ tập lại hâm mộ cô muốn chết. Cũng từ ngày đó, tên Tiễn Phong lại bắt đầu mặt dày theo đuổi cô.
Ha ha.
Thật sự cho rằng chị đây mắt bị mù hay sa mà không nhìn thấy ý đồ của cậu ta, thứ cậu ta nhìn trúng chính là tiền bạc trong tay của cô. Nếu theo đuổi được cô thì cậu ta sẽ bớt đi mấy chục năm phấn đấu rồi. Giang Diễm là một kế toán thì sao lại không nhìn ra được ý đồ của hắn ta chứ. Thế nhưng mọi sự cự tuyệt của cô đều vô dụng.
Lúc này, Tiễn Phong tỏ ra chân thành nói:
- Tiểu Diễm, theo những gì em nói thì anh lại càng không yên tâm, nếu người bạn trai của em là một người ưa thích sử dụng bạo lực, em không nên yêu người như vậy. Mà anh cũng không yên tâm khi giao tương lai của em cho một người chỉ biết những trò lưu manh, đánh đấm ẩu đả. Em nên tìm một người có thể cho em cảm giác an toàn để dựa vào.
Trong lòng của Giang Diễm bực bội muốn chết nhưng cô không nói ra.
"Mắt nhà cậu mới bị mù đấy, Dương Gian có thể cho tôi cảm giác vô cùng an toàn, đủ để tôi dựa vào rồi."
Mặc dù nghĩ thế nhưng cô không có nói ra, bởi vì như thế rất mất hình tượng. Giang Diễm khôi phục bộ dạng lạnh lùng, nói:
- Cậu không cần nói nhiều làm gì, tôi sẽ không tiếp nhận cậu đâu, hiện tại tôi muốn đi ra ngoài, cậu trở về đi.
Tiễn Phong chỉ tay về một căn phòng trọ cách đó không xa, lúc này đang mở cửa, sau đó nói với cô:
- Tiểu Diễm, em cứ yên tâm, trong ngày hôm nay anh sẽ thuê căn phòng trọ ở phía đối diện nhà em, sau này mỗi ngày chúng ta đều có thể gặp mặt nhau.
Hai mắt Giang Diễm mở to ra:
- Cậu có bị biến thái không vậy? Thuê nhà đối điện phòng trọ tôi làm gì?
Tiễn Phong vừa cười vừa nói:
- Hiện tại anh mới phát hiện, bộ dạng tức giận của em thật sự rất đáng yêu.
-...
Giang Diễm cảm giác bản thân muốn sụp đổ, không còn cách nào khác, cô chỉ có thể nói:
- Cậu muốn làm gì thì tùy cậu, tôi đi đây.
- Em đi đâu vậy? Anh lái xe đưa em đi.
- Không cần, tôi có xe.
Giang Diễm tức đến mức bước đi của cô có chút bất ổn, thiếu chút nữa bị ngã.
Một lát sau, Giang Diễm đang lái chiếc xe Mercedes của Dương Gian chạy ở trên đường, đang tính điều chỉnh tâm trạng của cô về trạng thái tốt nhất để đi gặp Dương Gian, đem mọi chuyện của Tiễn Phong ném ra khỏi đầu, không thèm suy nghĩ nữa.
- Tè, tè tè!
Ngay khi Giang Diễm đang dừng xe chờ đèn đỏ, đằng sau có một chiếc xe nhấn còi inh ỏi, sau đó cái đầu của Tiễn Phong thò ra, kêu to:
- Tiểu Diễm, anh thích em, làm bạn gái anh nhé?
Tiếng của hắn ta rất lớn, khiến cho mấy người ở xung quanh phải quay đầu nhìn lại.
Lúc này Giang Diễm ở trong xe phía trước, ban đầu khi nghe được tiếng kêu của anh ta cô hơi lặng người một lát, cô không nghĩ được tên Tiễn Phong này lại đuổi theo phía sau cô, hơn nữa lại còn làm cái trò hề này. Cho nên cô vừa tức vừa sốt ruột, không biết phải làm gì cho tốt. Cô và hắn ta đã có hai năm không liên lạc gì với nhau sau tốt nghiệp rồi, lúc đi học trong trường thì mối quan hệ của hai người cũng chả thân thiết gì cho lắm, hiện tại mới gặp mặt có mấy ngày mà đã tỏ ra thâm tình như thế chứ?
Đúng là vô nghĩa, không còn cách nào khác nữa rồi, cô chỉ có thể sử dụng đòn sát thủ thôi.
Giang Diễm cũng thò đầu ra kêu:
- Cậu đừng hi vọng gì ở tôi nữa, tôi đã có bạn trai, hơn nữa tôi cũng đang mang thai con của chúng tôi.
Toàn bộ người đi đường và những người đang đứng chờ đèn xanh ở xung quanh đều trợn tròn hai mắt khi nghe câu nói của Giang Diễm.
- Mẹ nó, chuyện này là chuyện gì vậy?
Tên tiểu tử này vừa định thổ lộ tình cảm giống trong mấy bộ phim ngôn tình nhưng chưa được một phút thì đã bị người ta phản dame lại cho trọng thương rồi.
Haiz... Đây đúng là một bi kịch.
Tất cả hãy vì anh bạn trẻ này mà mặc niệm một phút đi.
Một phút mặc niệm.... bắt đầu.
Khi Tiễn Phong nghe được câu này, hắn ta cũng có chút sửng sốt, hắn ta nghĩ đến cách mà Giang Diễm có thể sử dụng để cự tuyệt hắn ra nhưng lại không thể nào nghĩ ra được cô sẽ dùng cách này.
Có điều trực giác nói cho hắn ta biết đây là lời nói dối, chắc chắn cô ta không thể mang thai. Trông dáng người cô ấy thon thả như vậy, làm gì có ai thấy nó giống như mang thai đâu?
Tiễn Phong la lớn:
- Anh không quan tâm đến điều đó, nếu em sinh ra thì anh sẽ nuôi nó, anh sẽ coi nó như con của chúng ta, vì em, anh có thể bỏ qua mọi thứ.
- Bộp, bộp bộp!
Lúc này, toàn bộ người đứng hóng câu chuyện của hai người ở xung quanh lập tức vỗ tay ào ạt, cần có bao nhiêu lòng can đảm để nói ra được câu đó.
Có một người tài xế lái taxi cũng đang chờ đèn đỏ ở phía trước, tuổi ông ta khá lớn, ngoài 45 50 rồi. Sau khi nghe được câu nói của Tiễn Phong thì khóe mắt ông ta có chút ướt át, đưa tay lên chùi chùi một tý.