Khủng Bố Sống Lại

Chương 171: Người Theo Đuổi Giang Diễm 3




Tiễn Phong quan sát Dương Gian một chút, nhìn tuổi của người này không lớn lắm, chắc chưa đến 20 tuổi, bộ dạng trông cũng được, khá đẹp trai nhưng hắn mặc cái gì trên người vậy? Trên tay áo rất bẩn thỉu, ngoài ra trên người còn tỏa ra một mùi chua chua. Giống như là một thứ gì đó bị mục nát, chỉ vừa lại gần một chút thôi mà đã khiến cho người ta có cảm giác buồn nôn rồi.

Phải lăn lộn như thế nào thì mới có thể có được bộ dạng như thế này chứ. Có phải Giang Diễm bị điên rồi hay không, loại người này mà cô ta cũng có thể yêu được? Chẳng lẽ cô ta có sở thích kỳ quặc nào đó?

Tiễn Phong mỉm cười, tỏ ra lễ phép vươn tay ra.

- Xin chào, tôi là bạn học thời đại học của Tiểu Diễm, tên tôi là Tiễn Phong, rất vui được biết đén cậu.

Dương Gian ngẩng đầu nhìn một cái, thả cái đùi gà trong tay xuống, đưa tay và nói:

- Dương Gian.

Tiễn Phong nhìn bàn tay dính đầy mỡ của Dương Gian, hắn ta có cảm giác buồn nôn, hắn ta nhíu mày, không muốn cầm bàn tay này.

Dương Gian thấy hắn ta không có hành động gì, lập tức nói một câu:

- Đúng là không lễ phép chút nào.

Tiễn Phong tức giận muốn hộc máu, hắn ta nói:

- Chính cậu mới không lễ phép đó, tay cậu bẩn như thế, không biết đi rửa một cái hay sao?

Dương Gian nhìn hắn ta và nói:

- Chính anh mới là người không nên thân đó, anh không biết làm phiền người khác lúc đang ăn là một việc rất thất lễ hay sao? Chứ đừng nói lại đưa tay ra để bắt tay khi người khác đang ăn nữa, hơn nữa khi nói chuyện với người khác thì nên ngồi xuống để nói chuyện, không được đứng từ trên cao nhìn xuống như vậy... Đây là phép lịch sự tối thiểu mà anh cũng không biết? Có đúng là anh đã học đại học không vậy?

- A...

Tiễn Phong cạn lời.

Hắn còn rất biết ăn nói.

Giang Diễm nói:

- Tiễn Phong, cậu về trước đi, chỗ này không tiện đâu.

Tiễn Phong cười cười:

- Không có việc gì, hôm nay cũng được xem như anh và anh bạn nhỏ này có duyên với nhau nên anh muốn tâm sự với anh bạn nhỏ này một lát.

Nói xong, hắn ta ngồi xuống ghế, sau đó nói tiếp.

- Dương Gian, cậu không ngại nói cho tôi biết được hiện tại cậu đang làm nghề gì hay không? Với lại đang làm ở công ty nào vậy?

Dương Gian nói:

- Đi làm? Không thể nào, tôi sẽ không đi làm thuê, đời này tôi sẽ không bao giờ làm thuê đâu. Bình thường đều là đi cướp hay trấn lột một vài người để kiếm tiền sống thôi, tôi thấy da mặt của anh cũng dày, nói chuyện cũng ổn, có muốn làm thuê cho tôi không. Cũng may chỗ của tôi đang thiếu một nhân viên chuyên nghiệp, nếu anh muốn làm cho tôi, thì tôi có thể trích cho anh 1% tiền lời của anh nhưng không có tiền lương cơ bản.

Tiễn Phong nói:

- Cậu đừng nói đùa, tôi là một sinh viên đại học, một người có văn hóa, có đạo đức, sao lại đi làm thuê cho một tên lưu manh được mà cậu cảm thấy dùng cách đó có đảm bảo được phí sinh hoạt của bản thân không? Nếu không ngại thì cậu có thể nói cho tôi biết mức thu nhập hằng tháng của cậu được không?

Dương Gian nói:

- Cụ thể thì tôi không thể nói cho anh được nhưng tôi chỉ có thể nói đại khái cho anh như thế này thôi, hiện tại tôi có thể tự mình trang trải hết mọi thứ, ngoài ra có mấy thứ đồ xa xỉ tôi cũng có thể kiếm được

Cái gì khiến cho hắn tự tin đến mức đó chứ!

Tiễn Phong vừa kinh ngạc vừa dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn quần áo của Dương Gian, bộ quần áo của hắn không quá 100 đồng, hơn nữa còn ăn gà rán giá rẻ, toàn bộ người vừa bẩn vừa thối, ở bên cạnh còn có một cái túi xách làm từ da rắn mà không biết hắn nhặt được ở đâu, bên trong còn đựng một hộp giấy nhỏ.

Ngoài ra còn có một cây gậy màu vàng khoảng 200 đồng, còn lại không có thứ gì đáng giá nữa, không biết thứ xa xỉ mà hắn nói nằm ở đâu.

Dương Gian nói:

- Anh không cần phải dùng ánh mắt hâm mộ đó để nhìn tôi đâu, chỉ cần anh đi theo tôi, tôi dám đảm bảo anh có thể mua được những thứ này thôi.

Đi theo cậu?

Là đi nhặt ve chai cùng cậu hay sao?

Tiễn Phong cười, hắn ta có chút không biết nói thế nào được nữa.

- Tôi còn cho rằng cậu chỉ là một tên lưu manh nhưng hiện tại tôi lại thấy ngay cả lưu manh mà cậu còn chả bằng, chỉ là thằng nhặt ve chai, đống bùn nhão như cậu có tư cách gì để làm bạn trai của Tiểu Diễm? Rời xa cô ấy đi, cậu không thể nào đem lại hạnh phúc cho cô ấy được, đừng tăng thêm phiền phức cho cô ấy nữa.

Dương Gian vừa mới ăn xong một cái đùi gà, cầm lấy cục xương gõ gõ ở trên bàn, dùng giọng âm trầm để trả lời:

- Mặc dù anh mắng tôi nhưng lần này tôi có thể tha thứ cho anh, ngoài ra anh đừng có hiểu lầm, tôi không phải là bạn trai của chị ấy đâu. Đúng ra là chị ấy là nhân viên của tôi, tôi là ông chủ, trước mắt là do tôi thuê chị ấy làm cho tôi thôi.

Giang Diễm tỏ ra u oán:

- Sao cậu lại nói như thế chứ, chúng ta đều đã ở chung một chỗ với nhau rồi, sao cậu lại không là bạn trai của tôi được chứ.

Tiễn Phong trợn tròn hai mắt, hắn ta không nghe lộn đấy chứ.

Loại chuyện hiếm thấy như thế này mà hắn ta cũng gặp được hay sao? Đây chính là đang dâng hiến tình yêu mà?

Dương Gian nói:

- Tôi chỉ ở nhờ nhà chị mà thôi, giữa hai chúng ta vẫn duy trì mối quan hệ thuần khiết giữa ông chủ và nhân viên.

Giang Diễm bĩu môi:

- Chúng ta cũng đã ngủ chung với nhau rồi còn gì.

Dương Gian nói:

- Đó là do chị không tranh được giường của tôi mà chị lại không muốn ngủ ở dưới đất nên mới nằm cùng tôi mà thôi.

Giang Diễm nói:

- Tôi mặc kệ, cậu phải chịu trách nhiệm với tôi.

Dương Gian nói:

- Tôi chỉ chịu trách nhiệm về sự an toàn của chị mà thôi, không chịu trách nhiệm về chuyện tình cảm của chị, hơn nữa tôi cũng chỉ chịu trách nhiệm về sự an toàn của chị khi nào chị còn là nhân viên của tôi.

Nghe được câu chuyện của hai người, đầu của Tiễn Phong bắt đầu có chút to ra, hắn ta đã không thể nào hiểu được cuộc nói chuyện của hai người, sao đề tài nói chuyện lại càng ngày càng đi xa lúc đầu rồi, lúc trước ý định của hắn ta là để Dương Gian rời xa Giang Diễm mà.

Hắn ta xoa xoa trán một chút, muốn suy nghĩ lại thật kỹ. Hiện tại hắn ta có chút nghi ngờ, có phải là Giang Diễm và Dương Gian đang phối hợp với nhau cố ý trêu đùa hắn ta không vậy?

Mà Dương Gian chính là người được Giang Diễm tìm đến để diễn kịch cho hắn ta xem.

Nhưng đúng lúc này điện thoại của hắn ta lại rung lên, hắn ta vội vàng đứng dậy.

- Thật sự xin lỗi, tôi có điện thoại, tôi xin phép đi ra ngoài nghe một lát.