Khủng Bố Sống Lại

Chương 168: Trở Về




Trương Hàn có chút xúc động:

- Nhưng chuyện lần này cũng phải cảm ơn cậu, nếu không có cậu chắc tôi cũng không thể nào sống sót đi ra khỏi thôn Hoàng Cương được. Đám người Diệp Tuấn đều sai, nếu bọn họ chịu làm theo sắp xếp của cậu, có lẽ không cần phải chết nhiều người như vậy.

Mặc dù cách nói chuyện của tên Dương Gian này rất dễ khiến cho người khác phải bực tức nhưng không thể phủ nhận rằng hắn rất có bản lĩnh. Chỉ có chút manh mối như vậy mà hắn có thể sống sót và xử lý xong chuyện linh dị ở trong thôn Hoàng Cương. So với hắn, đám người được gọi là tiền bối như ông ta kém quá xa, giống như diễn viên chính mà so với diễn viên quần chúng ỏ trong phim vậy.

Sống lâu như vậy rồi mà trước mặt Dương Gian ông ta có cảm giác là trước giờ ông ta sống trên thân chó ấy.

Dương Gian nói:

- Ngay cả khi đám người Diệp Tuấn còn sống, tôi cũng sẽ sắp xếp cho bọn hắn một chút, tìm cơ hội giết chết bọn họ.

Trương Hàn có chút kinh hãi nhìn hắn:

- Ý của cậu là gì?

Dương Gian nói:

- Con người của tôi lòng dạ rất hẹp hòi.

- Hiểu, tôi hiểu.

Trương Hàn đem những lời định hỏi nuốt vào bụng, chuyên tâm lái xe. Lúc này Dương Gian cầm điện thoại di động và gọi điện thoại:

- Alo, là chị đại Giang phải không?

Bên kia điện thoại truyền tới một âm thanh có chút nóng nảy:

- Tôi đã bảo với cậu rồi, đừng có gọi tôi là chị đại. Sao đến giờ cậu mới gọi điện cho tôi, sắp một tuần rồi đó, cậu có biết một tuần vừa qua tôi phải sống như thế nào hay không? Cậu có biết không?

Dương Gian nói:

- Không phải là chị trốn ở trong nhà chơi Lam Nguyệt đó chứ.

Giang Diễm không thể nào kìm nén những bức bối trong lòng nhưng lại không biết nói như thế nào.

- Tôi...

Dương Gian nói:

- Hiện tại tôi đang ở trong thành phố, tý nữa tôi gửi vị trí cho chị, chị lái xe đến đón tôi, chút nữa tôi lại có việc cần chị làm.

Giang Diễm có chút hưng phấn nói:

- Tốt, tốt quá, tôi đến lập tức.

Dương Gian cúp điện thoại nhưng trong lòng hơi có chút nghi ngờ, chỉ là đến đón hắn thôi mà, sao Giang Diễm lại hưng phấn như vậy chứ?

Không có cạm bẫy gì đó chứ.

Trương Hàn hỏi:

- Cậu xuống xe ở chỗ này hay sao? Nhà cậu ở gần đây à?

Dương Gian nói:

- Không, không phải, chỉ là tôi muốn đi kiếm thứ gì đó để ăn thôi, mấy ngày ở trong thôn Hoàng Cương đều phải ăn lương khô, ông cũng biết rồi đó, những thứ đó không hề hợp khẩu vị của tôi, ăn nhiều cũng chỉ thêm đầy bụng mà thôi. Nếu có chuyện gì thì cứ liên lạc với tôi, dù sao trước đo tôi đã lưu số điện thoại của tôi cho ông rồi.

- Ờ, khoan, tôi rút lại câu nói vừa rồi, có chuyện gì thì tôi sẽ gọi cho ông, ông đừng gọi cho tôi, tôi và ông không quen nhau lắm.

-...

Vốn Trương Hàn còn định mời hắn ăn cơm đấy nhưng sau khi nghe câu nói của hắn, ông ta cảm thấy nếu bản thân mở miệng nói câu đó sẽ bị hắn kinh thường, không nói thì hơn.

- Vậy lần sau gặp lại.

Khuôn mặt của Trương Hàn giống như là bị táo bón, chờ cho Dương Gian đi xuống xe mới nhanh chóng rời đi, chỉ để lại cho Dương Gian một hình bóng chiếc xe:

- Chiếc xe thể thao này khá đẹp, chờ đến khi có tiền mình cũng mua một cái.

Sau đó, hắn quay người đi vào bên trong một cửa hàng gà rán ở gần đó, Dương Gian có chút nhớ loại thức ăn nhanh này.

Nhưng, bất kể là đèn đường nằm ở phía nào, bất kể là ánh sáng từ phía nào chiếu đến Dương Gian, cái bóng của hắn luôn luôn nằm ở phía sau lưng. Cái bóng này đen hơn bình thường, kéo ra hơi dài, giống như có người đang nằm trên mặt đất vậy. Nhưng những thứ đó không quan trọng bằng việc... cái bóng này không có đầu. Bắt đầu từ thôn Hoàng Cương đến tận giờ, cái bóng này vẫn luôn luôn bám theo sau đít của Dương Gian.

Nó rất nguy hiểm cũng rất kinh khủng.

Những người đi qua đi lại, nếu có ai đó ngẫu nhiên giẫm phải nó cũng không sao hết. Chỉ là ngay khi giẫm vào cái bóng của hắn người kia sẽ cảm giác được có một cỗ khí lạnh truyền từ dưới chân truyền lên nhưng khi Dương Gian đi, cái bóng kia cũng sẽ đi theo và cảm giác lạnh lẽo của người kia lại biến mất, toàn bộ đều khôi phục lại bình thường.

Dương Gian nhìn thấy phía trước có người đang xếp hàng nhưng do quá đói bụng, không thể chờ lâu được nữa, hắn mở miệng nói:

- Chị gái xinh đẹp ở phía trước, nếu không ngại, chị có thể cho tôi cắm vào một chút không?

- Hả?

Một cô gái trẻ đang xếp hàng ở phía trước lập tức quay đầu lại, mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào hắn. Ánh mắt của cô ta giống như đang nhìn một kẻ biến thái.

Dương Gian vội nói:

- Thật sự xin lỗi, là do tôi nói sai, ý của tôi là để cho tôi chen vào hàng được không, không giấu gì chị, đã mấy ngày rồi tôi còn chưa có ăn cơm...

….

Sau khi Giang Diễm nhận được cuộc gọi của Dương Gian, tâm tình buồn bực suốt mấy ngày hôm này của cô bỗng dưng tan biến hết, lập tức có chút mừng rỡ nhảy dựng lên. Mặc dù cô biết Dương Gian là ngự quỷ nhân, ở chung cùng một chỗ với hắn sẽ rất nguy hiểm nhưng từ mấy ngày ở chung với hắn lúc trước, cô thấy ngự quỷ nhân cũng chẳng có cái gì đặc biệt hết, chả khác gì người bình thường.

Hơn nữa, Dương Gian lại xuất sắc hơn rất nhiều người đàn ông cùng lứa tuổi, trẻ tuổi, có năng lực, có tiền... với lại khuôn mặt cũng khá đẹp trai.

Cho dù có một số chuyện hắn suy nghĩ hơi kỳ quái nhưng chuyện đó không quan trọng?

Trong miệng khẽ hát ngân nga một ca khúc yêu thích, Giang Diễm bắt đầu trang điểm, cô cố ý để kiểu tóc của một thiếu nữ, sau đó mặc vào bộ váy ngắn có in hình phim hoạt hình mà cô vừa mới mua mấy ngày trước. Chiếc váy chỉ che đến đầu gối, để lộ ra một cặp đùi vừa trắng lại vừa mịn màng, chúng cứ lấp ló dưới chiếc váy trông rất đẹp mắt.

Tự nhìn bản thân ở trong gương một lúc, Giang Diễm nở một nụ cười, đưa tay lên làm một động tác oke:

- Hoàn hảo.

Giang Diễm có chút đắc ý, dáng người đẹp thì mặc cái gì cũng đẹp mắt hết.

"Lầnn này tên Dương Gian chết tiệt kia sẽ không còn gọi mình là chị đại nữa, lấy bộ dạng của mình lúc này mà đi ra ngoài chắc người ta còn tưởng là thiếu nữ 17 18 tuổi nữa là. Tý nữa phải khiến cho hắn mê mệt đến điên đảo."

Bất kể chuyện gì, bắp đùi của Dương Gian, cô sẽ phải ôm thật chặt. Mấy ngày vừa qua, ngoại trừ đi mua sắm một chút ra, cô đều chú tâm vào chuyện linh di, cô tìm kiếm chuyện linh dị ở trên internet. Không tìm hiểu thì không biết, một khi đã bỏ công ra tìm hiểu, kết quả hiện ra khiến cho cô phải hoảng sợ. Khắp nơi trên cả nước, hầu như toàn bộ các thành phố, dù ít hay nhiều thì chỗ nào đều nghe đồn đại về chuyện linh dị. Nào là chỗ này đã bị cảnh sát phong tỏa, giới nghiêm, nào là nhà này có quỷ... Chết rất nhiều người, các thứ, các thứ... Nói chung là rất nhiều, hơn nữa còn có một số ảnh chụp hiện trường ở bên ngoài nữa.

Trước kia khi nhìn thấy mấy tin tức kiểu như thế này, Giang Diễm cũng chỉ cười cười cho qua mà thôi, cô cho đó là một loại mê tín gì đó. Bản thân cô là một người phụ nữ hiện đại, sao lại đi tin tưởng mấy lời nói vô căn cứ như vậy được. Thế nhưng sau khi chuyện linh dị ở siêu thị kết thúc, Giang Diễm tin những chuyện này hoàn toàn, không hề nghi ngờ chút nào nữa.