Chương 42: Mèo Vờn Chuột
"..." Vạn Báo bắn hết gần nửa băng đạn nhưng sau cửa lại chẳng có bất cứ một động tĩnh nào, hắn cố gắng lắng nghe nhưng chỉ nghe được âm thanh vang vọng từ tiếng súng phát ra.
" Nghe nhầm sao "
Vạn Báo đá bộ đàm ra xa, tiếp đó từ từ lùi lại với ý định giữ một khoảng cách an toàn.
Vút !
Ầm !
Không chờ hắn lùi được bao xa, cánh cửa thép đột ngột được đẩy ra với tốc độ rất nhanh, đập mạnh vào cơ thể hắn.
Bịch bịch !!!
Vạn Báo bị đập té ngã, phải lăn vài vòng mới ngừng lại. Lực đập đủ mạnh làm xương cánh tay vỡ vụn, xương sườn cũng gãy không ít.
" Đáng c·hết "
Dù rất đau đớn nhưng vẫn cố giữ vững sự tỉnh táo, cố hết sức ngồi dậy bởi vì biết mình đang trong tình huống nguy hiểm.
" Eh ? Ngươi là bảo vệ ?"
" Bị phát hiện à..."
Một giọng nói lành lạnh bất thình lình vang lên ngay sau lưng Vạn Báo, làm hắn run lên, thần sắc liền tục thay đổi.
" Đi c·hết "
Vạn Báo biết tay phải đã gãy liền dùng tay trái cấp tốc hướng về đằng sau nổ một phát súng.
Oành !
" A ! "
Ngày từ đầu trên người đã có thương tổn, công thêm sức giật của súng làm hắn đau đến kêu ra tiếng.
Sắc mặt Vạn Báo đã vô cùng tái nhợt, chờ nửa giây, đợi cơn đau dịu đi hắn liền ngay lập tức xoay người ra phía sau muốn nhìn kẻ địch rốt cuộc là ai.
" !? "
Chỉ là đằng sau nào có người, trong tầm mắt ngoại trừ có một cái bộ đàm ra thì không còn gì cả, còn xa hơn nữa hắn nhìn không thấy.
Hắn muốn giơ súng lên bật đèn được gắn dưới nòng, nhưng nó đã sớm vỡ nát từ lúc hắn v·a c·hạm với cánh cửa thép.
" Mẹ kiếp "
" Kẻ nào cút ra đây, ẩn núp có gì hảo hán "
" Ể ?? Ngươi là kẻ ngu sao " Giọng nói lúc nãy lại vang lên.
" Không nghe ra ta là nữ à, mà còn hảo với chẳng hán "
Vạn Báo lập tức muốn thông qua nó để xác định vị trí kẻ địch, nhưng hắn lại phát hiện ra âm thanh lần này nó vang lên từ bốn phương tám hướng.
Từ chỗ nào !?
Hắn gấp đến trán chảy đầy mồ hôi nhưng vẫn không thể xác định được vị trí của kẻ địch.
" Đội trưởng ! Ngươi thế nào rồi..."
" Không có chuyện gì thì mau trả lời " Trong bộ đàm truyền đến âm thanh lo lắng, hóa ra vừa nãy Vạn Báo quên mất tiêu việc tắt bộ đàm.
" Đừng có hỏi nữa "
" Ngươi đã báo cảnh sát chưa " Vạn Báo hét lớn cho người ở đầu dây bên kia nghe được.
" Ta đã báo cảnh sát, trong vòng năm phút bọn họ sẽ đuổi đến. Ngươi cố gắng..."
Bịch !
Rắc ! Bộ đàm đột ngột bị thứ gì đó đánh bay, va phải tường, vỡ thành từng mảnh linh kiện.
Bịch bịch bịch ! Tiếng bước chân từ nơi xa vang đến, có lẽ chủ nhân của nó đang chạy rất gấp rút.
" Ừm ? Vẫn còn à..."
" Để xem nào... tính cả ngươi thì sẽ có bốn người "
Vạn Báo gắng gượng đứng lên, mặc kệ chủ nhân của giọng nói kia đang tính toán gì, hắn chỉ muốn nhanh chóng cùng đồng đội tụ họp.
Hắn cũng đã nhận ra kẻ địch đang chơi trò mèo vờn chuột, nếu không cái mạng nhỏ này đã sớm không còn.
" Ngươi muốn đi đâu đây "
Vạn Báo chỉ vừa đứng lên đã có một thân ảnh xinh đẹp xuất hiện như quỷ mị đến ngay trước mặt mình.
Thân ảnh này là một nữ tử rất xinh đẹp, trên người mặc một chiếc áo khoác màu trắng che khuất gần hết cơ thể, chỉ lộ ra hai đôi chân dài trắng nõn.
Nhìn thân thể thon dài ốm yếu của đối phương mà Vạn Báo không thể tin được mình lại bị một nữ tử với vẻ ngoài nhu nhược thế này đánh cho không ngóc đầu lên được.
Khóe miệng nữ tử hơi nhếch lên, ánh mắt lạnh lùng như thể đang nhìn một kẻ c·hết.
Vạn Báo rợn tóc gáy, tinh thần căng cứng.
Rắc ! Hắn không nói một lời, quyết đoán giơ súng lên điên cuồng bắn phá muốn đem đối phương đưa vào chỗ c·hết.
Oành oành oành !!!
Oành oành oành !!!
Vạn Báo càng bắn càng kinh sợ, nếu không phải đã trải qua huấn luyện khắc nghiệt làm tinh thần cứng cỏi như sắt thép thì đã sớm sợ hãi bỏ chạy.
Cạch cạch cạch !
Đạn đã bắn sạch nhưng thân hình thon dài vẫn đứng đó không có một tí tổn hại.
Khuôn mặt Vạn Báo khó nhìn đến cực điểm.
" Ngươi rốt cuộc là thứ yêu ma quỷ quái gì "
" Đoán thử xem... " Nàng ta nhàn nhạt đáp trả.
Vạn Báo vừa muốn nói thì thân ảnh của đối phương đã biến mất.
" Bất quá ta không có thời gian... ngươi chờ xuống địa ngục rồi đoán cũng không muộn "
Giọng nói của đối phương vang lên sát tai Vạn Báo, cùng lúc này hắn cảm nhận được có một bàn tay thon dài bắt lấy đầu mình từ phía sau.
Thần sắc hắn kịch biến, vùng vẫy thân thể nhưng cánh tay đó cứ như kìm sắc, mặt kệ dùng sức thế nào cũng không thể tránh thoát.
Không chờ Vạn Báo tìm cách khác, cánh tay phía sau đã đem đầu hắn đập thật mạnh vào mặt sàn.
Khuôn mặt cùng sàn gạch lạnh lẽo lập tức đụng vào nhau.
Rắc !
Phốc !!!
Sàn gạch ngay lập tức vỡ nát thành từng mảnh, chút ít khói bụi bay lên. Còn đầu của Vạn Báo đã vỡ nát, máu tươi xen lẫn óc trắng vung vẩy khắp nơi.
Vạn Báo c·hết, người thứ nhất !
Hàn Thanh Tuyền nhẹ nhàng đem Vạn Báo nhấc lên, khuôn mặt của hắn đã sớm bị đập nát bấy, ngũ quan không được hoàn chỉnh.
" Bịch " Nàng tiện tay đem cỗ t·hi t·hể vứt sang một bên, nhìn đến cánh tay dính máu cùng óc trên mặt liền lộ rõ thần sắc ghét bỏ.
" Bẩn thỉu " Rên nhẹ một tiếng, từ trong túi áo khoác lấy ra một chiếc khăn tay.
Trong lúc nàng đang lau sạch bàn tay nhốm máu thì lại có người chạy đến.
" Không đùa nữa " Hàn Thanh Tuyền mất đi hứng thú chơi đùa, quyết dịnh dùng cách nhanh nhất tiễn bọn hắn lên đường.
Chủ yếu vẫn là thấy dơ.
Nữ nhân mà, bẩn là không được.
Dơ bẩn thì ai mà thích...
Nàng dập tắt ý nghĩ tào lao trong đầu, lạnh lùng nhìn hai kẻ chạy đến tìm c·ái c·hết.
" Đội trưởng !"
" Báo ca !!!"
Trương Tứ, Lý Tam vừa chạy đến đã thấy Vạn Báo c·hết thảm, t·hi t·hể nằm đó. Khuôn mặt t·hi t·hể tan nát, đầu óc tung tóe, thảm trạng không nỡ nhìn.
Hai người bọn họ kinh sợ không nói nên lên, tròng mắt như muốn trừng rớt ra ngoài.
" Ngươi là người g·iết đội trưởng !?" Lý Tam hung ác hét lớn.
Dù không muốn tin một tên nữ tử nhu nhược lại có thể g·iết c·hết Vạn Báo, nhưng v·ết m·áu trên tay đối phương đã cho bọn họ biết đây chính là sự thật.
" Đi c·hết " Trương Tứ trong lúc Lý Tam hét đã giơ lên nòng súng, nhắm ngay đối phương liền muốn nổ súng.
Lý Tam phản ứng kịp cũng học theo muốn giơ súng lên, chỉ là trước đó hắn đã thấy đối phương có hành động mới.
Nàng ta đưa tay vào túi áo khoác như muốn lấy đồ vật, khi đã bắt được thứ gì nàng liền vung tay lên.
Vút !
Lý Tam chỉ thấy có hai thứ gì đó lấp lóe ánh sáng, xẹt ngang qua trong tầm mắt.
Phốc !
Cộc ! Khẩu súng rớt xuống mặt sàn, Trương Tứ theo đó ngã xuống mặt đất, thân thể hơn run rẩy sau đó im bặt.
Trương Tứ c·hết, người thứ hai !
" Trương Tứ, ngươi...khục khục "
Không chờ Lý Tam hét xong cổ họng hắn liền truyền đến cảm giác đau nhói khó thở, mùi vị sắt gỉ lan tràn trong khoan miệng.
" Khặc, khục khục "
Hắn thấy vô cùng khó thở, đưa tay mò mẫn cổ họng. Bàn tay vừa đụng vào đã thấy cổ mình ướt đẫm máu tươi, sờ soạn một hồi hắn liền chạm đến một thứ mát lạnh bóng loáng.
Lý Tam còn không kịp vui mừng đã thấy đầu óc mê muội không được tỉnh táo, thân thể loạng choạng đứng không vững.
Bịch ! Hắn ngã xuống sàn, mất máu quá nhiều muốn đứng cũng không được.
Máu tươi chảy ra từ cổ họng đã thấm ướt áo bảo vệ, khóe miệng cũng chảy ra máu đen xen lẫn nước bọt.
Cơ thể vẫn còn co giật, còn chưa c·hết đi. Nếu hiện tại mà được c·ấp c·ứu truyền máu thì vẫn còn có cơ hội sống sót, nhưng điều đó là không có khả năng.
" Khục...ục..." Hắn co giật không được bao lâu liền triệt để im hơi lặng tiếng, mất máu đến c·hết.
Lý Tam c·hết, người thứ ba.