Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khủng Bố Giáng Lâm - Viêm Hoàng Tận Thế

Chương 41: Kinh Động




Chương 41: Kinh Động

Mười phút trước.

Một tên thanh niên mặc trang phục bảo vệ, một tay cầm chai nước tay còn lại xách hai chiếc bọc đi đến gần cổng trường.

Đi đến cổng hắn liền quẹo vào một góc, nơi đó có một tòa nhà khá lớn, tại cửa có hai chiếc xe bán tải đang đậu.

Trên cửa chính có một tấm bảng màu xanh ghi ba chữ " Phòng Bảo Vệ ".

" Đổi ca thôi lão Chu, ngươi đi nghỉ ngơi đi "

Tên thanh niên còn chưa mở cửa đã hét lớn như sợ người ở bên trong không nghe được.

" Câm miệng lại !!! "

" Nửa đêm nửa hôm đừng có kêu rên ầm ĩ " Bên trong nhà truyền đến âm thanh quát mắng.

" Ha ha, Báo ca đừng giận. Ta có mua vài lon bia đây này, ai muốn uống giơ nào... " Tên thanh niên cười cợt mở cửa đi vào trong.

" ? "

" Người đâu ?" Tên thanh niên thấy trước cửa không có ai canh giữ thì thấy rất nghi hoặc, thế là hắn tiến vào sâu bên trong, đi vào một căn phòng có biển hiệu " Phòng Giám Sát ".

" Các ngươi tập chung ở đây làm gì vậy ?"

Hắn đi vào trong thì hơi kinh ngạc vì có ba tên bảo vệ đang tụ tập ở đây. Cả ba người đều đang chăm chú quan sát mấy chiếc màn hình treo trên tường.

" Các ngươi xem gì đấy, nhìn trộm à ? "

" Đừng nói tào lao, chuyện là tiểu Chu vừa mới phát hiện có hai bóng người tiến vào trong dãy lầu chứa đồ"

" Chỉ là tiểu Chu cũng không xác định mình có nhìn nhầm hay không nữa nên chúng ta đang xem lại camera "

Một ông chú bảo vệ có cơ bắp cuồn cuộn nghe thế liền giải thích cho hắn hiểu.

" Vậy xác định được chưa vậy Báo ca ?"

" Sắp rồi, nhìn đi " Ông chú cơ bắp ra hiệu hắn im lặng.

Căn phòng chìm vào im lặng cả đám người nhìn chằm chằm vào màn hình. Hình ảnh trong đó đang được tua nhanh, khi kéo đến hai mươi giờ bốn mươi phút mới ngừng lại.

Màn hình hiện lên ngay vị trí cửa chính, cửa đã được khóa rất kỹ. Cánh cửa được làm từ thép đặc chế vô cùng chắc chắn, thế nên khi đã khóa thì chỉ có bảo vệ mang chìa khóa mới có thể mở ra được.

Thời gian trôi qua hai phút thì có hai thân ảnh bất thình lình xuất hiện trong màn hình.

Một người trong đó đưa bàn tay ra nắm lấy tay nắm cửa.



" Muốn phá khóa sao ? " Đây là ý nghĩ của cả bốn người.

Phá khóa ?

Không hề, đối phương đốt nhiên xoay tay nắm cửa làm từ thép đặc chế thành một cái bánh quai chèo.

Rắc !!!

Đối phương lại đẩy nhẹ một cái, cánh cửa liền nhẹ nhàng mở ra.

" ? "

?!?!??!!?!

" Cái quái gì đấy "

" Ảo giác, ảo giác phải không ? "

" Lão Lý có phải ngươi quên khóa không "

" Không thể, khóa xong ta còn phải kiểm tra lại mấy lần nửa mà. Sao có thể bỏ sót được chứ "

" Gặp quỷ !!! Cánh cửa đó là thép đặc chế đấy, nó cực kỳ dày, dùng xe tải tông còn không phá không được nữa ... "

" Vậy mà mẹ nó dùng tay không phá cửa !!!"

Cả đám trợn mắt há hốc mồm, con mắt muốn lồi hết ra ngoài mà vẫn còn không thể tin được.

" Khoan đã..." Ông chú cơ bắp khôi phục tỉnh táo, hắn chớp chớp mắt như nhớ được chuyện gì.

Ầm ! Hắn đột ngột vỗ bàn quát lớn.

" Con bà nó, đúng là có kẻ đột nhập thật "

" Cánh cửa để đó tính sau "

" Lý Tam, Trương Tứ. Hai người các ngươi theo ta đến đó bắt kẻ đột nhập "

" Còn tiểu Chu ở lại đây quan sát tình hình, cầm kỹ bộ đàm, nếu xảy ra chuyện vượt ngoài tầm kiểm soát thì lập tức báo cảnh sát "

Tên thanh niên cùng một người khác trong phòng ngay lập tức hành động.

Cả hai chạy nhanh đến tủ sắt đặt ở góc tường, từ trong đó lấy ra ba cây gậy bảo vệ cùng ba bộ bao đựng súng với một cây súng đã được đặt sẵn bên trong.

" Đội trưởng cầm lấy " Tên thanh niên ném bao súng cùng gậy bảo vệ cho ông chú cơ bắp.

Ông chú cơ bắp chính là đội trưởng đội bảo vệ, danh hiệu Báo ca, tên thật là Vạn Báo.



Còn tên thanh niên là Trương Tứ, người còn lại thì là Lý Tam.

Cả ba người lấy tốc độ vô cùng nhanh chạy đến dãy lầu có người xâm nhập.

Cạch ! Bọn họ nối đôi nhau xuống xe, từ từ tiếp cạnh cửa ra vào.

Còn xe ? Tất nhiên là phải đi xe rồi, khuôn viên trường nó rộng gấp mấy trăm lần cái sân đá bóng mà để bọn họ tự mình chạy đến nơi thì...thì có mà đột tử ở giữa đường.

Dù không đột tử thì làm gì còn sức mà đi bắt kẻ đột nhập.

Vạn Báo cầm súng trong tay quan sát tình hình xung quanh, đến khi không có phát hiện ra gì liền ra hiệu hai người phía sau đi theo.

" Đi mau, cẩn thận trước sau "

Bọn họ cẩn thận đề phòng nối đuôi nhau đi vào trong, khi đi ngang qua cửa thì không nhịn được liếc mắt.

Chỉ thấy cánh cửa không có tổn hại gì quá lớn, ngoại trừ tay nắm đã bị vặn nát.

Cả ba người cầm súng lao vào thì phát hiện ra hành lang cửa trước không có ai.

Nhưng không một ai bỏ súng xuống mà vẫn cẩn thận quan sát, kẻ đột nhập có thể dễ dàng phá hủy cánh cửa làm cho bọn họ thấy kinh sợ.

Không phải vậy thì bọn họ còn chưa đến mức vì mấy tên trộm mà sử dụng đến súng ống.

Cạch cạch !

Vù ù ù ù !!!

" !!! "

Tiếng cánh cửa va đập cùng tiếng xé gió từ một căn phòng đã hấp dẫn bọn họ.

Vạn Báo híp mắt, sau đó dùng ám hiệu tay để Trương Tứ theo mình xông vào, còn Lý Tam ở cửa yểm trợ.

Cả bốn người hành động vô cùng lão luyện có kinh nghiệm, nhìn là biết đã trải qua huấn luyện khắc nghiệt.

Dù sao cũng là một ngôi trường dành cho người có bối cảnh cao quý, sao có thể tùy tiện tuyển bảo vệ được.

Ầm !!!

Vạn Báo đi đầu đẩy cửa xông vào như một con mãnh thú. Trương Tứ theo sau, cầm súng kiểm tra an toàn từ hai phía.

Vù vù vù vù !!!



Chỉ là trong phòng nào có ai, âm thanh gió thổi là từ một chiếc cửa sổ chưa được đóng.

" Không phát hiện kẻ đột nhập "

" Đi thôi "

Vạn Báo lạnh lùng thông báo qua bộ đàm, sau đó hai người nhanh chóng rời khỏi phòng.

" Tìm kiếm kiểu này quá tốn thời gian "

" Chia ra đi "

" Trương Tứ, Lý Tam hai người các ngươi lên lầu xem xét. Xem xem cửa ở cầu thang có bị mở ra hay không "

" Còn ta sẽ đi xuống tầng hầm phía dưới "

" Rõ ràng " Trương Tứ cùng Lý Tam hành động ngay lập tức, không chút chần chờ.

Quân lệnh như sơn, đây là thứ mà bọn họ học được từ trong q·uân đ·ội.

Cộc cộc cộc !

Bọn họ còn chưa kịp chạy đến nơi thì từ trong bộ đàm đã truyền ra tiếng nói của Vạn Báo.

" Không cần lên lầu nữa, lập tức đến chỗ của ta "

"..." Trương Tứ cùng Lý Tam liếc nhau một cái, tiếp đó buồn bực chạy ngược trở về.

" Không phải dùng kìm, cũng không phải b·ị b·ắn vỡ bởi đạn " Vạn Báo suy nghĩ thông suốt, trên mặt lộ rõ sự nghiêm nghị.

Trong tay hắn đang cầm một sợi xích sắt bị đứt làm đôi, cạnh chân còn có một cái ổ khóa đang nằm đó.

Tầng hầm là một khu vực chứa đồ được đào sâu xuống mặt đất, bình thường sẽ không ai đến đây nên nó thường xuyên được khóa kỹ bởi xích sắt cùng ổ khóa.

Cầm xích sắt trong tay mà trong đầu của hắn lại xuất hai luồng ý định khác biệt đang đấu tranh.

" Hô, vẫn là cẩn thận làm chủ " Tâm lý của Vạn Báo đã lùi bước, không chờ hai người đồng đội tới hắn đã lấy ra bộ đàm liên hệ với tiểu Chu ở phòng bảo vệ.

" Tiểu Chu, nhờ chi viện từ cảnh sát đi. Chuyện lần này đã vượt quá khả năng của chúng ta "

" Ta hiểu rồi, ta sẽ báo động ngay. Bất quá có cần ta đến hỗ trợ không " Trong bộ đàm truyền đến tiếng trả lời.

" Không cần "

" Ngươi cứ ở yên đó, chờ cảnh.." Vạn Báo cầm bộ đàm đáp trả, lời còn chưa dứt hắn đột ngột vứt bỏ bộ đàm.

Oành oành oành oành !!!

Oành oành oành !!!

Hắn cầm chặt khẩu súng, bất ngờ hướng về phía khe cửa bắn liên tục bảy phát súng.

Dù đã có ống giảm thanh, nhưng tiếng súng ồn ào vẫn vang dội khắp dãy nhà.