Chương 43: Cảnh Sát Tra Xét
Hàn Thanh Tuyền chậm rãi tiến đến, khuôn mặt không b·iểu t·ình, nhẹ nhàng dùng chân đem t·hi t·hể của Trương Tứ lật lên.
Có thể thấy trên trán hắn cắm vào một đồ vật bén nhọn, chỉ còn một bộ phận rất nhỏ lộ ra bên ngoài.
Hàn Thanh Tuyền khẽ khom người, dùng hai ngón tay đem thứ đó rút ra.
Phốc !
Đồ vật được rút ra trong như lưỡi dao với một khe rãnh ở giữa, đây là một lưỡi dao phẫu thuật được chế tạo từ thép đặc chế, cũng là thứ nàng thường xuyên sử dụng để g·iết người.
Làm xong nàng tiếp tục đi đến trước t·hi t·hể Lý Tam, rút ra lưỡi dao phẫu thuật cắm trên cổ của hắn.
" Chậc "
" Xem ra ngươi còn thống khổ hơn cả tên lúc đầu nữa "
Hàn Thanh Tuyền tâm tình rất tốt, lau sạch sẽ vết bẩn trên hai lưỡi dao sau đó ném lại vào túi, chờ đợi để g·iết kẻ tiếp theo.
" Còn một tên cuối, bất quá không biết hắn đang ở đâu..."
" Mà chắc là rất nhanh thôi "
Nàng nói thầm, bóng hình ngay lập tức biến mất, tới lui như quỷ mị.
...
Hù hú ú hú hú !!!
Uỳnh uỳnh uỳnh...
" Chuyện gì xảy ra ? "
" Sao mà nhiều xe cảnh sát vậy ? "
" Ai mà biết, ta vừa chạy ra thôi "
" Chắc là có t·ội p·hạm "
" Hướng trường học thì phải "
" Gần đây đúng là không yên ổn một tí nào, vẫn là ở nhà an toàn "
" Thì chả vậy "
Trước cổng trường học hiện có năm chiếc xe cảnh sát đang đậu.
Tiếng còi xe quá lớn đã hấp dẫn đến không ít cư dân, bất quá bọn họ không dám tùy tiện tiếp cận mà đứng từ xa quan sát bàn tán.
Xung quanh xe có mười mấy tên cảnh sát được trang bị súng ống đang nghiêm túc cảnh giới xung quanh.
Lâm Hoành chính là người dẫn đội nhóm cảnh sát này.
" Vậy là các ngươi đã để k·ẻ t·rộm bỏ chạy ?"
" Đúng vậy Lâm đội, lúc Báo ca chạy đến thì mấy tên trộm đã bỏ chạy bằng cửa sau "
Lâm Hoành nghe ra điểm không đúng trong lời nói của đối phương.
" Nếu vậy các ngươi gọi điện báo cảnh sát làm gì ? Còn bảo là có âm thanh nổ súng "
Tên thanh niên trước mặt hắn chậm rãi giải thích, trông rất bình tĩnh.
" Đều tại tiểu Chu, không hiểu hắn nghĩ thế nào mà nghe tiếng đóng sập cửa thành tiếng súng nữa "
" Bởi thế mới tạo ra hiểu lầm lần này "
Lâm Hoành nghe vậy thì thấy cũng hợp lí.
Dù hoài nghi có ẩn tình khác nhưng đã bảo vệ ở đây nói là không có vấn đề gì thì hắn cũng không muốn rước thêm phiền phức, dù sao ngôi trường này cũng không đơn giản.
" Bất quá Vạn Báo đâu, sao ta không thấy hắn ở đây ? "
Lâm Hoành đã sớm nhận biết Vạn Báo, hắn thường xuyên tuần tra ở đây nên quen biết cũng bình thường.
" Báo ca còn đang kiểm tra, để xem xem bọn trộm vào từ hướng nào ấy mà "
" Dù sao thì có trộm cũng là do chúng ta thất trách "
" Ta hiểu " Lâm Hoành gật đầu dự định rời đi, bất quá vẫn hỏi lần cuối.
" Thật sự không cần chúng ta vào trong điều tra sao "
" Không cần đâu, chuyện nhỏ ấy mà, mấy vị quay về nghỉ ngơi đi " Đối phương tiếp tục từ chối.
" Được rồi "
" Tất cả lên xe, quay về cục "
Lâm Hoành vừa đi vừa hướng về đám thuộc hạ hét lớn, bất quá đi được ba bước hắn lại đột ngột quay đầu.
" Bất quá, ta vẫn như cũ cảm thấy có gì đó không đúng "
" Lâm đội cớ gì nói vậy ?"
" Ngươi sử dụng chất cấm phải không ? "
" Ngài nói đùa, ta là bảo vệ thì sao dám dùng mấy thứ đó " Tên thanh niên đứng trước sự chất vấn của cảnh sát vẫn giữ được bình tĩnh, giọng điệu bình thản không có cảm xúc gì lớn.
" Ai biết được, hi vọng ngươi nói đúng " Lâm Hoành cho đối phương một ánh mắt cảnh cáo rồi mới quay người rời đi.
Tất cả cảnh sát nhanh chóng vào xe của mình, rất nhanh trước cổng trường đã không còn người nào.
Cảnh sát quả quyết rời đi, tên thanh niên nhìn chằm chằm cho đến khi xác nhận bọn hắn đã đi xa. Lúc này hắn mới tập tễnh lê bước quay về phòng bảo vệ, dáng đi vô cùng quỷ dị.
Chỉ khi đến chỗ ánh đèn mới thấy rõ ràng hình dạng của hắn, làn da nhợt nhạt không giống người sống, hai mắt vô thần u ám, khuôn mặt cương cứng không một chút b·iểu t·ình.
Nhìn hắn không khác gì một bộ t·hi t·hể biết đi.
Bất quá hắn không hề một mình, trong phòng giá·m s·át còn có hai bộ t·hi t·hể biết đi, đang lượn lờ tới lui.
Uỳnh uỳnh uỳnh !!!
Mấy chiếc xe cảnh sát chạy như gió bão trên đường, bọn họ vừa mở còi vừa chạy nên không chiếc xe nào dám cản đường.
Lâm Hoành ngồi ở vị trí cạnh ghế lái, hắn một tay cầm điều thuốc tay còn lại gõ gõ cửa xe, vẻ mặt trầm tư.
" Đội trưởng, ta cảm thấy có vấn đề " Cảnh sát đang lái xe bất ngờ hỏi, thần sắc nghi ngờ.
" Há, ta cũng thấy vậy "
" Vậy tại sao..."
" Hiện tại cục cảnh sát đang thiếu nhân lực cho nên một số chuyện lông gà vỏ tỏi có thể bỏ qua mặc kệ "
" Đây là ý của phó cục, ngươi còn có nghi vấn gì sao ? "
" Không có "
" Tốt, chuyên tâm lái xe đi "
"..."
Lâm Hoành nhìn ngoài cửa sổ, trong đầu đang nhớ lại những chuyện lúc nãy.
Khuôn mặt cương cứng, hai mắt đờ đẫn, giọng điệu kỳ quái...
Vì những điều này mà hắn đã nghi ngờ tên thanh niên lúc này sử dụng chất cấm, bất quá chỉ là chất cấm vẫn chưa đủ để giải thích trạng thái lúc nãy.
Không suy nghĩ còn tốt, càng nghĩ lại càng thấy kỳ quái.
" Chậc " Lâm Hoành tặc lưỡi khó chịu.
Ngoài miệng nói mặc kệ rất hay, nhưng bản năng của một tên cảnh sát bắt hắn xen vào, bất quá giờ thì không được.
Chuyện cần giải quyến còn nhiều lắm.
Reng reng reng...
Reng reng reng...
" Đội trưởng, ngươi có điện thoại "
" A được " Lâm Hoành vứt bỏ điếu thuốc quay về trạng thái nghiêm túc, nhanh chóng bắt điện thoại.
" Lâm Hoành đây "
" Cái gì ? Tìm người ?"
" Gửi thông tin về kẻ đó qua đây, ta sẽ dẫn người đi tra xét "
Lâm Hoành trao đổi xong liền tắt điện thoại, đem điện thoại vứt sang một bên hắn liền xoay người lôi từ ghế sau ra một chiếc máy tính.
Hắn nhanh chóng mở thứ thông tin vừa được gửi từ cục cảnh sát đến.
" Đây là..."
" Ngục giam !? "
" Vậy hai kẻ này là ai..."
Lâm Hoành cau mày muốn quan sát kỹ hai người trong ảnh hơn, bất quá chất lượng hình ảnh không được tốt cho lắm.
" Muốn thông qua bức ảnh chất lượng kém tìm người không dễ đâu "
" Đội trưởng ?"
Lâm Hoành mặc kệ tài xế, bắt đầu thông qua bộ đàm thông báo cho tất cả đội viên.
" Nhiệm vụ mới, đội chúng ta sẽ phối hợp với các đội khác lục soát toàn thành "
" Tất cả quay xe, chúng ta sẽ lục soát khu một cùng khu hai tại thành Nam "
" Nhiệm vụ chỉ có một, tìm ra hai người trong bức ảnh ta đã gửi cho các ngươi "
Rít....két....!!!
Thông báo vừa dứt tất cả xe cảnh sát ngay lập tức ngừng lại, quay ngược 180° liền chạy như bay.
" Cái quỷ gì !?!?*
Một chiếc xe sang đằng sau bị dọa giật mình, giống như bị mất lái.
Ầm !!!
Xe sang chạy một hồi liền tông thẳng vào cây đại thụ cạnh đường, lá rơi khắp nơi.
" Khốn kiếp, dọa c·hết lão tử "
Chủ xe vội vàng chạy xuống xe, cũng may tốc độ xe không nhanh cho lắm nên không có tổn thương gì lớn.
Bất quá chiếc xe bị hư hỏng không ít, đầu xe bị móp, lớp sơn bị trầy xước không ít.
" Má %@%@% " Chủ xe trong lòng mắng to.
Mắng đã đời xong thì cũng chỉ có thể coi như ra đường gặp xui xẻo.
Chứ còn có thể làm sao nữa, hắn một cái ông chủ quán ăn xuất thân từ khu vực bên ngoài còn có thể làm gì ?
Đuổi theo đám cảnh sát có khi lại bị một trận no đòn, xuất thân thấp kém ai lại quản ngươi sống c·hết, cảnh sát cũng lười quản.
" Xúi quẩy "